Chương 40: Tổ Tiên Của Mật Lật Đà

566 33 0
                                    

Điều khiến tôi rợn cả tóc gáy, đó là vật kia quá đỗi khổng lồ.

Đó là một quả cầu thịt to tướng, đen thùi lùi, không có ngũ quan. Chúng tôi còn có thể nhìn thấy trên mình nó dính đầy những thứ gì trông như là lông lá, đen sì, tóm lại, trông nó như một quả bóng thịt khổng lồ ướt át nhầy nhụa mọc đầy lông đen sì.

Nó chỉ thò có một nửa mình vào đường hầm, cứ như một người đang thẹn thùng mắc cỡ, len lén ló đầu vào nhìn trộm chúng tôi vậy.

Không thể nhìn kỹ thêm nữa, Bàn Tử liền gào lên: "Úi địt mẹ... mẹ nó, chạy mau!" Nói rồi đèn pin lập tức chuyển hướng.

Chúng tôi gần như là lăn lông lốc vào sâu trong đường hầm. Mấy bước sau, trong đường hầm xuất hiện một khúc ngoặt đúng 90 độ, chúng tôi lập tức xông ra ngoài. Phía trước là một hang núi.

Bàn Tử cầm đèn pin chiếu thử, phát hiện trong hang núi có một đầm nước. Anh ta chạy mấy bước vào trong, rồi quay đầu nói với tôi: "Chính là chỗ này! Cậu xem tấm gương này!"

Tôi còn chưa kịp đến xem, liền nhìn thấy chỗ miệng hang có một cánh cửa đá, lập tức nói với Bàn Tử: "Giúp tôi chặn cửa chỗ này trước đã!"

Bàn Tử chạy lại, cùng tôi ra sức đẩy cửa, chặn kín miệng hang. Bàn Tử liền hỏi tôi: "Thứ vừa nãy là cái mẹ gì vậy?"

"Tổ tông của Mật Lạc Đà." Tôi nói, nghĩ thầm ở chỗ này có xuất hiện cái gì cũng chẳng lạ lùng gì. Chúng tôi đứng chặn sau cánh cửa đá một lúc, mãi hồi lâu sau, cánh cửa vẫn không có động tĩnh gì.

"Tổ tông này cũng biết điều phết nhỉ." Bàn Tử nói rồi, định mở he hé cánh cửa ra để nhòm một chút, tôi vội vàng kéo anh ta lại: "Đừng, có lẽ tổ tông người ta tuổi cao nên chạy chậm thôi."

Cả hai chúng tôi áp sát người vào cửa, dán tai vào mà nghe, vẫn không thấy một chút tiếng động gì từ sau cánh cửa.

"Sao rồi?"

Tôi nghĩ thầm, mới ban nãy chỉ thấy mỗi cái đầu, lối đi kia lại rất hẹp, không biết nó có chui vào nổi không nữa, có lẽ đang bị kẹt ở đâu đó trong đường hầm thôi, liền nói: "Lấy bất biến ứng vạn biến, nếu nó ở phía sau cánh cửa, chúng ta cũng không chắc chắn có thể giết nó được hay không, trước tiên đừng động gì cả, cứ chờ đã."

Bàn Tử suy nghĩ một chút: "Được, vậy cậu đi theo tôi, tôi cho cậu xem thứ này."

Tôi nhìn cánh cửa một chút, rồi mới quay đầu đi theo anh ta vào chỗ cái gờ đá trên đầm nước. Anh ta cầm đèn pin soi xuống dưới nước, tôi liền thấy ngay cảnh tượng mà anh ta đã từng nhắc đến.

Đó là một mặt gương cực lớn, rộng phải đến sáu bảy mét, ánh đèn pin chiếu xuống, tôi liền nhìn thấy ngay tòa cổ lâu trong gương, ảm đạm, u ám. Nhưng không rõ ràng như lời Bàn Tử đã nói, có nhiều chi tiết không thể nhìn rõ được. Tòa Trương gia cổ lâu trong tấm gương khổng lồ dưới mặt nước tĩnh lặng như một bức họa vậy. Cả tòa lầu gác được bao phủ bởi một loại ánh sáng màu xanh đen tối tăm, không nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu nào của ánh sáng đèn pin.

Đạo Mộ Bút Ký - Quyển 8Where stories live. Discover now