Chương 39: Bí Mật Trong Điện Thoại Của Tiểu Hoa

532 31 0
                                    

Bàn Tử nói đúng, đó là một chiếc điện thoại di động.

Chúng tôi chui vào trong. Đó là một đường hầm lát đá phiến, cả bốn phía đều là những phiến đá tu sửa từ đá núi, xây thành một đường hầm hình vuông.

Trong đường hầm này tôi có thể ngồi thẳng, Bàn Tử thì hơi chật chội bứt rứt một chút. Chúng tôi bò tới chỗ có nguồn sáng, liền phát hiện ở đó có một kẽ nứt trên phiến đá.

Cả phía trước lẫn phía sau phiến đá đó đều khít, nhưng chỉ có phiến đá này là nứt ra một cái khe, không biết là vì nguyên nhân gì, có lẽ là liên quan đến sự vận hành của cơ quan ở nơi này. Ánh sáng kia quả thực phát ra từ một chiếc di động, chiếc di động rơi trong kẽ nứt trên phiến đá.

Tôi vừa nhìn một cái liền nhận ra, đây đúng là di động của Tiểu Hoa.

"Khiếp, bọn họ cũng đã tới được nơi này." Bàn Tử nói.

"Chưa chắc, anh xem độ rộng của khe nứt này đi." Tôi lấy tay ướm thử một chút, cái khe hở này hẹp hơn so với chiếc di động quá nhiều. "Di động này không thể rơi từ đây xuống đó được."

"Vậy sao nó ở dưới?"

Tôi nói: "Chắc cái khe nứt này có thể di chuyển, do cơ quan xê dịch nên chiếc di động này mới được chuyển từ nơi khác đến chỗ này." Ở Hoàng Sa tôi đã từng gặp loại cơ quan như thế này rồi, tôi biết chỉ cần vận hành và thao tác đúng, thì loại cơ quan này cũng không đến nỗi là bất khả thi.

"Vậy sao lấy nó ra được bây giờ?" Bàn Tử nói, "Ông đây tay mập lắm, chi bằng cậu thử một chút?"

Tôi xắn tay áo lên, nhổ vài bãi nước bọt lên tay, rồi cố sức thò tay vào trong khe nứt. Thò được một nửa tôi liền biết mình ngu rồi, bàn tay tôi có thể thò xuống được, nhưng cánh tay thì không xuống được thêm nữa. Tôi không thể với tới cái di động được.

"Có đồ gì không? Cứ dùng cách thô bạo luôn đi." Bàn Tử nói. Tôi nhớ đến cây chông sắt mà bóng ma kia đưa cho chúng tôi, liền lôi nó ra. Bàn Tử nhét nó vào trong khe nứt, dùng sức chọc chọc cạy cạy vài lần, kết quả chọc đến nỗi cong cả cây chông sắt mà vẫn không có cách nào móc chiếc di động lên được.

"Thôi kệ đi." Bàn Tử nói, "Di động này cũng không phải thứ gì đáng tiền, cùng lắm ông Béo đây mua bù cho cậu ta cái khác là được. Chiếc này trông mẫu mã cũng cũ rồi, tôi mua quách cái loại gì mà 'đáy nồi'* cho cậu ta luôn."

(*) Bàn Tử muốn nói là Apple (苹果: Píngguǒ) nhưng lại không nhớ rõ nên nói thành đáy nồi (平底锅: píngdǐ guō)

Tôi nghĩ thầm, còn có hãng di động nào tên như vậy hả, thì đúng lúc này, chiếc di động trong khe nứt lại sáng lên, chớp chớp mấy cái rồi tắt.

"Thế là thế nào? Chả lẽ trong hang động này vẫn còn có tín hiệu à?"

"Không phải, là cảnh báo lượng pin của di động, sắp hết pin rồi." Tôi nói, "Nắp còn chưa gập lại, nên hơi bị tốn pin."

Đạo Mộ Bút Ký - Quyển 8Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ