Chương 22: Bên Trong Tấm Gương Có Gì?

559 30 0
                                    

Bàn Tử không dám làm gì tấm gương kia, đành phải quay trở về theo đường cũ. Nhưng chuyện không hề thuận lợi như anh ta đã tưởng, anh ta đi về theo đường cũ suốt mấy tiếng đồng hồ liền mà vẫn không tìm được đường ra.

Đó vốn là một đường hầm vô cùng ổn định, vì sao bây giờ đi mãi không hết? Dù anh ta chạy như thế nào, hét lớn như thế nào, trước mặt vẫn vĩnh viễn là đường hầm tối thui.

Cảm giác của anh ta lúc đó là, cái đường hầm này có sự sống, nó có thể tùy ý biến đổi hình dạng để đùa bỡn những kẻ đi bên trong nó, có thể hành vi của bọn họ cuối cùng đã chọc giận nó, nên đường hầm mới dùng cách này để anh ta chết dần chết mòn trong tuyệt vọng.

Mãi cho đến khi gần như đã chạy đến tuyệt vọng, Bàn Tử bỗng nhìn thấy một cứu tinh. Anh ta nhìn thấy trên vách đá trong đường hầm xuất hiện cái lỗ thủng sâu hoắm mà anh ta đã cho nổ lúc trước.

Anh ta nhớ vị trí của cái lỗ thủng này, thật ra đáng lẽ nó phải nằm ở ngay lối vào của đường hầm. Đường hầm này đâm xuyên vào lòng núi, hơi dốc nghiêng, lớp đá ở đoạn vách núi này không hề cứng rắn.

Lúc này, Bàn Tử dốc hết toàn bộ sức lực của mình, anh ta chia tất cả số thuốc nổ trên người mình làm mười phần, định cố gắng nổ cho ra một con đường. Anh ta nổ ra được một quãng sâu chừng sáu, bảy mét, tuy không thông ra được con đường nào, nhưng lại nổ ra được một cái bóng nằm trong vách đá.

Anh ta nhớ lại những gì chúng tôi đã trải qua trong hang động khép kín lúc trước, liền thẳng tay đập vỡ lớp đá bên ngoài, hung hăng đập chết cái bóng người trong đá kia, sau đó lách mình vào trong khe hở nơi mà người trong đá kia từng hoạt động, cứ thế mà điên cuồng bò đi, bò mãi cho đến mấy ngày sau, không ngờ cuối cùng đã tìm được đường ra. Nhưng anh ta không ngờ cửa ra lại nhỏ như thế, anh ta không chui lọt được, đành phải ngồi ở trong đó chờ đợi. Chờ được bốn ngày, chúng tôi mới xuất hiện.

Tôi nghe xong lời kể của Bàn Tử, có hơi ngơ ngác không hiểu gì, hơn nữa, từ trong đáy lòng tôi dâng lên một cảm giác cực kỳ khó chịu.

Đó là một cảm giác rùng mình ớn lạnh, ớn lạnh đến khủng khiếp.

Sâu thẳm trong tôi tự biết cảm giác ớn lạnh này đến từ đâu. Toàn bộ lời kể của Bàn Tử, thậm chí bao gồm tất cả các chi tiết, đều gợi cho tôi một cảm giác vô cùng quen thuộc.

Thực ra không chỉ là quen thuộc, mà thậm chí là thuộc nằm lòng rồi.

Tất cả những gì Bàn Tử đã trải qua trong cái hang động này, giống y hệt những gì chú Ba đã trải qua trong ngôi mộ dưới đáy biển. Giống nhau y đúc.

Năm đó, dưới đáy biển, chú Ba cũng gặp phải tình cảnh vô cùng quỷ quái, sau khi chợp mắt một giấc, thức dậy, phát hiện tất cả mọi người đã biến mất, hơn nữa, nơi mà chú nằm nghỉ cũng đã thay đổi. Rồi chú cũng phát hiện ra hiện tượng kỳ quái, sau đó, một mình thoát khỏi chỗ đó.

Trong lòng tôi có chút hoảng loạn, bởi vì có một số những manh mối tôi không phân rõ ràng được, nhưng tôi gần như có thể khẳng định: dù là ở trong ngôi mộ dưới đáy biển, trong Vân Đỉnh Thiên cung, hay là ở chỗ này, phong cách “cạm bẫy” đều hết sức giống nhau.

Đạo Mộ Bút Ký - Quyển 8Where stories live. Discover now