Chương 12: Người Đến Từ Trương Gia Cổ Lâu

Comenzar desde el principio
                                    

"Cơ thể anh ta bị sao vậy?"

Vị bác sĩ đeo kính lắc đầu nói: "Không biết, tôi chỉ có thể nói, cơ thể anh ta đang bị hòa tan thành một loại chất lỏng kỳ quái, quá trình bắt đầu từ bên trong." Nói đoạn, anh ta cầm một ống kim tiêm đâm vào cánh tay người kia, chỗ làn da lõm xuống lập tức rách một vết, một chất lỏng màu đen chảy ra từ vết kim đâm.

"Anh có gì muốn hỏi, thì hỏi nhanh đi." Cầu Đức Khảo nói, "Hắn không còn nhiều thời gian nữa rồi. Anh có thể hỏi, nhưng hắn không thể đáp lời được, chỉ có thể gật đầu hoặc lắc đầu mà thôi."

Tôi lại gần người kia, hỏi: "Anh đừng sợ, hãy trả lời những câu hỏi này của tôi, có lẽ tôi có thể cứu được anh, nhưng anh nhất định phải thành thực trả lời. Anh tìm được thanh đao này trên người một cái xác phải không?" Vẻ mặt người này không có bất kỳ thay đổi gì, nhưng anh ta từ từ gật đầu một cái. Tôi lại hỏi: "Ngón tay người này đặc biệt dài phải không?"

Anh ta nhìn tôi, không phản ứng.

Tôi liếc nhìn Cầu Đức Khảo, Cầu Đức Khảo cũng không có phản ứng. Phan Tử nói: "Có lẽ hắn ta không chú ý đến bàn tay người đó đâu. Ngài thử hỏi những đặc trưng khác xem sao."

Tôi nghĩ một lúc, rồi hỏi: "Trên người người này có hình xăm không?"

Người nằm trên chiếu vẫn không có phản ứng gì cả, nhưng anh ta vẫn cứ nhìn tôi. Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh ta, sục sạo tìm kiếm một câu trả lời, nhưng bỗng nhiên, tôi phát hiện ánh mắt người này rất quái lạ.

Trong khoảnh khắc vừa rồi, tôi chợt nhìn thấy một loại thần sắc rất quen thuộc từ ánh mắt anh ta.

Ánh mắt người này tuyệt vọng vô cùng, tôi có thể hiểu, tất cả mọi người, ai mà ở trong tình cảnh này cũng không thể có vẻ mặt phấn chấn được. Nhưng trong nỗi tuyệt vọng này, tôi cảm thấy một sự quen thuộc vô cùng rõ rệt.

Tôi không bắt được cái cảm giác này, nhưng tôi có thể khẳng định là nó rất quen thuộc, tôi đã từng nhìn thấy nó vào một lúc nào đó, hơn nữa, ấn tượng khắc rất sâu.

Là Muộn Du Bình? Tôi nghĩ thầm, chẳng lẽ hắn lại đeo mặt nạ da người, đánh tráo với người của Cầu Đức Khảo khi còn ở trong đó?

Chắc chắn không phải. Người này chắc chắn không thể là Muộn Du Bình được, ánh mắt của Muộn Du Bình quá đặc trưng, không thể khiến tôi chỉ có cảm giác quen thuộc lờ mờ được. Hơn nữa, bọn họ là người của Cầu Đức Khảo, nếu Muộn Du Bình biết Cầu Đức Khảo muốn xuống đây, lại còn biết Cầu Đức Khảo sẽ phái người này xuống, dù hắn có làm được mặt nạ da người rồi lén đánh tráo đi ra, thì cũng phải có đến tám cái chân mới làm được việc này.

Vì để an toàn, tôi vẫn nhìn kỹ bàn tay của người này. Tay anh ta bây giờ đã trông như cái găng tay cao su chứa đầy chất lỏng, nhưng không có hiện tượng ngón tay dài kỳ lạ.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cho dù có là Muộn Du Bình thật, thì cũng không thể cosplay thành cái dạng này được. Lại càng không thể là Bàn Tử, ánh mắt của Bàn Tử không chỉ thể hiện được có mỗi hai ý "phải" hoặc "không phải", ánh mắt anh ta còn hát được nguyên bài "Mười tám điệu sờ" nữa kia.

Tôi cẩn thận suy nghĩ lại một chút, cuối cùng cũng nghĩ đến một đáp án.

Trước đây, khi tôi chạm mặt Tiểu Hoa ở trước cửa khách sạn Tân Nguyệt, Tiểu Hoa nhìn thấy ánh mắt của tôi, lúc đó, cậu ta cứ cảm thấy như đã từng quen biết tôi, nhưng lại không nhớ ra nổi tôi là ai.

Tôi nhìn người kia, anh ta cũng nhìn tôi chằm chằm, nhất định là anh ta đang liều mạng nhớ lại, chẳng lẽ anh ta cũng giống như Tiểu Hoa, cảm thấy tôi rất quen?

Tôi đột nhiên cảm thấy không ổn, như thể có chuyện gì không hay sắp xảy ra rồi. Tôi lập tức truy hỏi: "Trả lời tôi, trên người người đó có hình xăm hay không?"

Vừa hỏi xong, người kia bỗng trợn to hai mắt, như thể đã nhận ra tôi, anh ta giãy giụa cố gắng đứng lên. Ánh mắt của anh ta cứ dán chặt vào tôi, lồng ngực phập phồng kịch liệt, không ngừng phát ra những tiếng rít gào đã không ra thành tiếng người.

Tất cả mọi người đều bị anh ta dọa cho sợ hết hồn, nhìn anh ta bò dậy trong một tư thế vô cùng quái đản. Vị bác sĩ muốn ấn anh ta nằm xuống nhưng không thành công. Anh ta không ngừng giãy giụa, vài vết lõm trên người bị rách toạc ra, máu và dịch mủ đen ngòm chảy ròng ròng ra ngoài.

Khi tôi thấy anh ta đứng dậy ngay trước mặt tôi, rít gào về phía tôi, tôi sợ đến ngây người.

Thứ tôi nhìn thấy là một hình hài con người vô cùng quái đản, bên trong cơ thể anh ta như đã bị hòa tan hoàn toàn, hai cánh tay buông rũ xuống bên người, những vết lõm trên cơ thể rách toác ra, thứ chất lỏng đen sì chảy đầy khắp toàn thân.

Nhưng tôi không cảm thấy sợ chút nào, mà có một cảm giác sởn gai ốc khác đã chạy dọc qua toàn thân tôi.

Chính là cảnh tượng này!

Cái cảm giác này mãnh liệt đến thế, đến mức tôi nhìn trân trân thấy người đó lê bước về phía mình mà vẫn không giật lùi lại nửa bước. Tôi nhìn động tác của anh ta, mồ hôi lạnh túa ra, tôi liền nhớ lại hai chuyện: chuyện thứ nhất là tấm ảnh kỳ quái mà Sở ca cho tôi xem. Trong tấm hình đó, là một cái bóng quái đản hiện lên đằng sau bức bình phong.

Chuyện còn lại, đó là ô cửa sổ tầng hai trên một gian nhà khác của A Quý. Tôi cũng nhìn thấy một cái bóng với tư thế giống hệt người này ở chính ô cửa đấy.

Chẳng lẽ, nguyên hình của cái bóng quái đản kia, chính là một người như thế này?

Người này nhìn tôi, hết sức gào lên, định bổ nhào về phía tôi, nhưng mới cử động được hai cái liền ngã bịch xuống đất, không cử động gì nữa. Tôi nhìn anh ta chằm chằm, toàn thân lạnh ngắt như băng, nhưng chẳng mấy chốc mà không thể chịu nổi nữa.

Đạo Mộ Bút Ký - Quyển 8Donde viven las historias. Descúbrelo ahora