Chương 5: Ngô Tam Tỉnh Trở Về

Bắt đầu từ đầu
                                    

Khi chúng tôi tiến vào, cùng lúc đó, nhóm người đông nghịt kia cũng đi vào. Bây giờ bọn họ không ở ngoài tấm rèm che kia, hiển nhiên là đều đi vào các gian phòng khác cả rồi. Tôi không nghe được bất cứ một tiếng xì xầm nói chuyện nào, tất cả mọi người dường như đang chờ đợi điều gì đó.

Có lẽ là nhận thấy vẻ mặt tôi không ổn lắm, Tiểu Hoa khoát tay để tôi bớt hoảng, rồi cậu ta hạ giọng thì thầm gì đó với mấy tên thủ hạ. Đến phần quan trọng nhất, cơ bản cậu ta chỉ có xua tay ra hiệu, ngay cả miệng cũng không mấp máy gì nữa.

Tôi đành phải kiên nhẫn chờ đợi, hít thở thật sâu, ổn định lại tâm trạng của mình. Tú Tú đặt tay lên đồng hồ đeo tay của tôi an ủi, nhưng trong lòng tôi lại càng lo âu hơn. Nếu ngay cả Tú Tú cũng nhìn ra tôi đang luống cuống, vậy thì những người khác chắc chắn cũng có thể nhìn ra, chỉ là tôi vẫn không kiểm soát được nỗi lo âu của mình.

Vất vả lắm Tiểu Hoa mới nói chuyện xong với thủ hạ. Bây giờ cậu ta mới bắt đầu để ý đến tôi. Cậu ta buông rèm xuống, vòng ra sau lưng tôi, kéo rèm cửa sổ xuống. Cả căn phòng tối sầm lại. Cậu ta cúi xuống, nói bên tai tôi: “Vương Bát Khâu không tới, xem ra đã biết là có biến rồi, mới chọn cách lấy lui làm tiến. Có điều, ngoài kia chắc chắn vẫn có tai mắt của lão, có gì không ổn, lão sẽ dẫn người tới ngay. Người bên ngoài thấy Vương Bát Khâu dám không tới, cũng rục rịch rồi, tình huống này bất lợi với chúng ta, xem ra, phải chuẩn bị ra đòn độc mà thôi.”

“Vậy…” Tôi vừa định hỏi cậu ta, cậu ta lập tức đưa tay ra hiệu đừng nói chuyện. Rồi cậu ta giơ di động lên cho tôi nhìn.

Tôi thấy trên màn hình di động của cậu ta có một tin nhắn chưa gửi đi, cậu ta dùng cái này làm bảng viết chữ, dòng chữ đó viết: 《Cách vách có ít nhất là ba người lỗ tai cực thính, nói thì thầm cũng vô ích. Lời vừa rồi nửa trước là thật, nửa sau là nói cho bọn chúng nghe. Cậu cứ diễn vai của cậu, những thứ khác cứ để bọn tớ giải quyết.》

Tôi gật đầu. Cậu ta lập tức xóa sạch dòng chữ trên máy đi, tốc độ ngón tay cực nhanh, sau đó, nháy mắt ra hiệu với Phan Tử.

Phan Tử sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn gật đầu. Tôi liền nghe thấy anh ấy kêu to: “Thưa các vị, Tam Gia mời, giao đồ rồi.”

Lời vừa dứt, từ tất cả các gian phòng bên cạnh đều vang lên những tiếng kéo ghế soàn soạt, vô cùng ồn ào. Chỉ chốc lát sau, liền thấy rèm che được vén lên, các lộ đầu trâu mặt ngựa lần lượt tiến vào hết người này đến người nọ, loáng một cái, cả gian phòng đã chật ních người.

Trước đó, trong lúc hỗn loạn, tôi chẳng qua chỉ loáng thoáng có ấn tượng với bọn họ. Tôi cứ luôn có một phán đoán rất sai lầm, đó là nhân vật lão đại chắc hẳn phải là những kẻ trông hung ác dữ tợn nhất trong số đó. Nhưng bây giờ quan sát kỹ, những người tiến vào cao thấp mập ốm đều có, trạc tuổi nào cũng có, nhưng mà, tất cả đều trông rất bình thường, không có gì bắt mắt.

Có mấy người lớn tuổi tôi vẫn còn quen mặt, cũng có những người còn rất trẻ tuổi. Xét tổng thể, những người này, cho dù tôi có cố gắng nhớ mặt thì cũng đã tương đối khó khăn rồi. Tôi nhớ chú Ba từng nói, những kẻ làm việc dưới đất, cho dù mặt mũi họ có lệch vẹo xấu xí đến thế nào đi nữa, nhìn một cái là cả đời không quên được cũng chẳng sao, nhưng còn những thủ hạ phải lăn lộn trong cả đống người để làm ăn buôn bán, thì tốt nhất là chọn những kẻ có vẻ ngoài tầm thường, ở đâu cũng gặp. Lấy đồ từ trong tay người chết thì dễ, lấy tiền từ trong tay người sống mới là khó nhất.

Đạo Mộ Bút Ký - Quyển 8Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ