Chương 230: Bị sỉ nhục ở phòng sinh hoạt chung

4.6K 307 17
                                    

Edit: CHII

Tháng 11, Hogwarts tuyết rơi như lông vũ. Gió mạnh thổi nước mữa gõ vào cửa sổ kêu rào rào, nước mưa vừa rơi xuống mặt đất liền lập tức đông lại, trên thảo cỏ bên ngoài lâu đài đã đóng một tầng băng dày.

Việc phải ra khỏi lâu đầu để đi học một số môn đối với chúng tôi thật là khó khăn.

Mặc dù chúng tôi ở lâu đài Hogwarts vô cùng an toàn, nhưng sự bất an từ bên ngoài vẫn dần dần mà xâm nhập vào học viện, chúng tôi không thể làm như không liên quan tới chiến tranh đang diễn ra ngoài kia. Nhà Slytherin đã có vài học sinh bị cha mẹ đón đi, Hermione nói nhà Gryffindor cũng thế. Nữ Huynh trưởng nhà Hufflepuff trong một giờ học bị gọi ra ngoài, sau đó mới được thông báo là mẹ cô ấy đã bị sát hại. Từ lúc đó trở sau không một ai ở Hogwarts gặp lại cô ấy nữa.

Tôi còn nhớ rõ ở mấy tháng trước, trên tàu tốc hành Hogwarts, cô ấy vì thấy chú Sirius mà kích động suýt ngất xỉu, giống như tất cả các nữ sinh Hufflepuff sùng bái anh hùng khác.

Bộ Phép thuật dốc sức duy trì hình tượng "Chúng tôi vẫn luôn nỗ lực", đáng tiếc bọn họ nỗ lực sai phương hướng. Từ khi Scrimgeour nhậm chức tới giờ, trong số các chiến tích công bố nhóm người bị tình nghi đã bị bắt, tôi rất nghi ngờ liệu có mấy người thật sự liên quan tới Voldemort.

Mặc dù nhóm Thần sáng cả ngày chạy tới chạy lui với vô số nhiệm vụ, nhưng cũng không thể che dấu được sự thật là phía Tử Thần Thực Tử càng ngày càng không kiêng nể gì, hơn nữa còn coi Bộ Phép thuật là đồ ngốc.

Suy xét mãi, tôi cuối cùng cũng hạ quyết tâm rút khỏi Hội Nghiên cứu Phép thuật Hắc ám. Những đàn anh đàn chị tôi đều đã tốt nghiệp, những tư liệu trong phòng hoạt động trong mấy năm thời gian hầu như tôi đã đọc hết. Hiện tại nơi đó đối với tôi đã không còn ý nghĩa gì để tiếp tục, đặc biệt là trong tình huống hội trưởng mới nhìn rất không đáng tin.

Mấy học sinh trong gia đình Tử Thần Thực Tử mà Draco nói cho tôi phần lớn đều khá an phận, nhưng vẫn là có mấy tên vì thấy Tử Thần Thực Tử đang thắng thế mà đắc ý dào dạt. Ví dụ như nam sinh Bacchus nói chuyện với Draco ở phòng sinh hoạt chung tối hôm đó. Tên này trước đó là một nam sinh bình thường không ai chú ý. Hiện tại tôi luôn có thể bắt gặp hắn dùng âm lượng mà tất cả mọi người đều có thể nghe được để "bí mật" bàn về mấy cái gọi là "tin tức nội bộ", ví dụ như Tử Thần Thực Tử tra tấn mọi người như thế nào.

Cho dù là học sinh nhà Slytherin bề ngoài tỏ ra tôn trọng bọn họ nhưng thực ra cũng có ý tránh xa. Mà bọn họ còn lấy sự chán ghét và sợ hãi của mọi trở làm tự hào, vì thế mà kiêu ngạo muốn chết.

Khiến người ta bất đắc dĩ là bọn họ kiên định cho rằng Draco là đồng bọn của họ, luôn thích lôi kéo cậu ấy tham gia vào tiểu đội của bọn họ. Việc này có thể là do điểm giống nhau rõ rành rành giữa bọn họ, ví dụ như có một người cha ngu ngốc.

Cùng lúc đó, bọn họ vô cùng thích thú với việc bắt nạt Theodore Nott, bởi lẽ cha Nott vì phục vụ Voldemort mà khiến người thừa kế duy nhất trở thành trẻ mồ côi. Ban đầu khi tôi có hơi khó hiểu đối với việc này, sau này tôi dần dần hiểu có một số người xuất thân thấp kém có sở thích bỏ đá xuống giếng đối với những người bị rơi từ trên cao xuống. Ai bảo Nott là đại quý tộc? Ai bảo trước kia Nott quá thanh cao? Không ai có thể tưởng tượng được một đám hơn mười tuổi thiếu niên có thể xấu xa ác độc đến lúc nào.

[End] Màu đen màu xám [Đồng nhân HP] từ chương 194 đến hếtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ