Ngoại truyện 2: Bình Ninh [trung]

26.2K 548 27
                                    

Edit: Huệ Hoàng Hậu
Beta: Su thái phi

Công việc sau đại hôn mới thật sự bận rộn, xem lại nhiều thư tịch có liên quan tới Bắc Đồ. Nghe nói là một chuyện, tự mình trải qua lại là một chuyện khác.

Người Bắc Đồ tuy rằng sẽ nói theo ngôn ngữ của Đại Thiên nhưng rất nhiều thời điểm các nàng cũng thích dùng ngôn ngữ của Bắc Đồ. Bên trong vương cung bị Duy Đặc ra lệnh cưỡng chế không cho phép nói tiếng Bắc Đồ, nhưng Bình Ninh cũng không thể, không hiểu chút nào, nàng có thể không nói được, nhưng ít nhất cần nghe hiểu.

Ngày thứ bảy sau tân hôn, nữ quan trong vương cung đem đến danh sách liệt kê những việc và trách nhiệm của vương hậu, còn mang theo mười lăm nữ quan chủ sự các mục lại đây gặp mặt.

Xem như Bình Ninh đi theo mẫu phi học một thời gian ngắn ngủi nhưng trong vương cung Bắc Đồ không phức tạp như trong hoàng cung. Tuy rằng cũng rất xa lạ, nhưng nàng làm quen rất nhanh, không đến mức luống cuống tay chân.

Đến buổi chiều, một nữ quan lại dẫn theo năm thị nữ lại đây, trong đó có một người tên Nghiên Nhi, chính là người ở lại hầu hạ nàng.

Tiểu cô nương mới hơn mười tuổi, bộ dáng rất hoạt bát đáng yêu, quan trọng nhất là Bình Ninh cảm thấy nàng ấy có nét không giống nữ tử Bắc Đồ, thật ra là tương đối giống đại người Đại Thiên, vì thế hỏi nàng ấy, "Ngươi là người nơi nào? "

Nghiên Nhi nhìn thấy vương hậu càng nhìn càng kích động. Có điều nàng vẫn quy quy củ củ trả lời vấn đề của vương hậu, "Nô tỳ là người Đại Thiên."

Thấy mình đã đoán đúng rồi, Bình Ninh buông bút, nhìn nàng ấy, "Đại Thiên, ở chỗ nào."

"Dạ. Là người thành Lâm An." Nghiên Nhi nói, khuôn mặt nhỏ còn có chút hồng hồng. Bình Ninh vừa nghe thành Lâm An, hứng thú tăng thêm. " Người ở thành Lâm An sao lại đến được nơi này, ngươi đi theo phụ mẫu lại đây sao? "

"Nô tỳ không có phụ mẫu, chỉ cùng ca ca sống nương tựa lẫn nhau, ăn xin mà sống, sau này Vương thấy chúng ta đáng thương, đem chúng ta về đây." Nghiên Nhi nhìn Vương hậu, ngoan ngoãn đáp. "Nô tỳ ở đây sinh sống bốn, năm năm, cũng rất quen thuộc với việc trong vương cung, nhất định sẽ hầu hạ Vương hậu thật tốt."

Bắc Đồ vương mang theo mấy ăn mày từ thành Lâm An về tới Bắc Đồ, lại chỉ vì họ đáng thương, Bình Ninh thật sự có chút kinh ngạc.

Nhưng nhìn tiểu cô nương thật là ngây thơ đáng yêu, Bình Ninh cũng thích, để cho nàng ấy đi theo Thúy Nhi.

Lúc này Bình Ninh cũng không nhớ rõ tiểu cô nương thường dùng ánh mắt sùng bái kia nhìn mình, lại là người có chút chuyện xưa với nàng.

Nghiên Nhi ra khỏi tẩm cung của Vương hậu liền vội vàng chạy tới một cái cửa thành nhỏ của vương cung, mang theo tâm trạng vui sướng, nâng váy chạy lên tường thành. Một quan quân thiếu niên lớn hơn nàng tầm bốn năm tuổi nhìn nàng một cách sủng nịch, sờ sờ đầu nàng "Làm gì mà chạy nhanh như vậy."

Nghiên Nhi lôi kéo tay hắn vui vẻ nói. "Ca ca, ngươi đoán xem ta nhìn thấy ai, ta nhìn thấy Vương hậu!"

Quan quân kia cười "Nhìn thấy thì thấy thôi, sao lại mừng rỡ thành như vậy? "

[Hoàn] Tương Quý Phi Truyện [Edit]- Tô Tiểu LươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ