Chương 33: So với chó mèo còn tốt hơn!

Start from the beginning
                                    

Lôi Manh giành trả lời trước. "Nhà mình ở Sơn Tây, rất xa, ba mẹ cũng không hy vọng mình ở xa nhà như vậy. Hẳn là sẽ về quê, nhờ quan hệ của ba mẹ tìm việc làm."

"Mấy ngày nữa mình sẽ đến trung tâm chứng khoáng ở đây thực tập." Một người chị hàng xóm của Thẩm Tĩnh làm việc ở đó, nhờ một chút quan hệ nàng có thể xin vào thực tập. Về phần tại sao không nói sớm cho mọi người, thật ra vấn đề này, các nàng đã thảo luận trước đây rồi, khi đó nữ thần không có ở đây. Manh Manh khẳng định sẽ về nhà, còn Hư Hư? Thẩm Tĩnh nghĩ, hiện giờ quyền lựa chọn đã không còn nằm trong tay cậu ấy rồi.

"Chúc mừng chúc mừng. Tĩnh Tĩnh, trung tâm chứng khoáng ở thành phố này chính là trung tâm chứng khoáng lớn nhất nước. Chúc mừng cậu, bước đầu tiên trên con đường trở thành phú bà." Lôi Manh cao hứng cho Thẩm Tĩnh một cái ôm. Sau đó, Trương Vân Nhứ cũng tiến lên cho nàng một cái ôm thắm thiết.

Thẩm Tĩnh liếc xéo qua ai kia, quả nhiên đen mặt, nhịn không được xấu xa cười trộm trong lòng.

"Hư Hư còn chưa nói quyết định của mình, cậu ở lại đây hay về nhà?"

"Cậu quên rồi sao, mình đã nói với các cậu rồi mà." Trương Vân Nhứ nhìn Thẩm Tĩnh, chu miệng. "Cậu quả nhiên không coi mình ra gì, ngay cả lời mình nói cũng quên."

Thẩm Tĩnh chọt chọt đầu Trương Vân Nhứ, bất đắc dĩ nói. "Đồ ngốc, tất nhiên là mình nhớ rồi, nhưng lúc chúng ta thảo luận không có nữ thần ở đây."

Hứa Họa quyết định, nàng sau này sẽ chán ghét Thẩm Tĩnh. Ni mã, đừng cho là tôi không nhìn ra cậu cố ý!

"A, mình quên mất." Trương Vân Nhứ xấu hổ thè lưỡi. "Nhà mình ở ngoại ô thành phố, lái xe cũng chỉ hai ba giờ, mình thì sao cũng được, nhưng ba mẹ muốn mình ở lại đây làm, bởi vì nơi này cơ hội việc làm rất nhiều."

Hứa Họa nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ, mình biết rồi."

Sau đó, Trương Vân Nhứ liền trở thành thực tập sinh nho nhỏ trong tập đoàn họ Hứa.

Nếu đã ra ngoài thực tập, vậy phải tìm chỗ ở. Lôi Manh về nhà, Thẩm Tĩnh ở nhà chị hàng xóm. Nàng, tự nhiên là đến nhà nữ thần. Kỳ thật nàng cảm thấy như vậy vô cùng không tốt, là chiếm tiện nghi nữ thần, nhưng ánh mắt lạnh lẽo của nữ thần quét lại đây, nàng một lời cũng không dám nói. Anh anh anh, quả nhiên mình chỉ là người số khổ bị ức hiếp.

Một câu thành sấm, Trương Vân Nhứ đứa bé này, quả thật rất ngốc.

Thời điểm chia xa, ba người ôm nhau khóc bù lu bù loa. Cuối cùng, Hứa Họa chỉ có thể nhẫn nại một tay xách một người, đem Thẩm Tĩnh và Trương Vân Nhứ trở về ký túc xá. Sau đó giúp đỡ Trương Vân Nhứ dọn nhà. Thời điểm ra ngoài, hai cô nương lại tiếp tục ôm nhau khóc rống. Lúc này, Hứa Họa mặc kệ cái gì dịu dàng, trực tiếp kéo hai người ra, nắm áo bé thỏ trắng ném vào xe.

"Ô ô ô ~~~~" Trên xe, Trương Vân Nhứ vẫn còn khóc sướt mướt.

Hứa Họa chỉ nhìn thoáng qua, không thèm để ý nữa. Khóc cái gì mà khóc, cũng không phải sinh ly tử biệt. Đợi đến tối con mắt sưng lên, xem cậu hối hận kêu to thế nào.

You've reached the end of published parts.

⏰ Last updated: Feb 18, 2017 ⏰

Add this story to your Library to get notified about new parts!

[BH] Mình yêu từ bao giờWhere stories live. Discover now