51. My Heart

177 22 0
                                    


"Cái thằng này, sao mà em lắm chuyện vậy chứ."
_______

Anh nói rằng, anh không thích học tập, cũng không thích làm bài tập. Cố gắng làm từng bài chỉ vì muốn được gặp cậu vào lần tiếp theo. Nhật Đăng cụp mắt xuống, mãi một lúc sau cậu mới nhẹ nhàng lên tiếng:

"Vậy thì sau này không cần phải làm nữa."

Chung A Thần nhíu mày:

"Làm chứ, sao lại không làm. Dù gì cũng không có việc gì làm." Anh nói rất thoải mái, trái lại còn mang theo một chút khí phách.

"Anh đã cố hết sức rồi, nhưng chắc là vĩnh viễn không có khả năng vào được lớp một của bọn em rồi."

Nhật Đăng còn muốn nói gì đó thì anh đã lôi kéo cậu đến trạm xe buýt, tuy nói là đã bị mắc mưa, nhưng tránh được lúc nào hay lúc đó.
Đến trạm xe buýt, Chung A Thần mới chịu lấy lại cái áo ướt đẫm kia về. Giọng điệu của Chung A Thần rất nghiêm túc, lại giống như chỉ lơ đãng mà nói:

"Lần này anh thực sự không có hút thuốc lá mà, sau này cũng sẽ không hút nữa. Anh sẽ cố gắng thi cử, bảng phê bình học sinh đã lâu rồi không còn xuất hiện tên của anh nữa, còn nữa Nhật Đăng, đã lâu lắm rồi anh không phát bệnh nữa."

Lòng của Nhật Đăng đột nhiên mềm nhũn:

"Ừa."

Chung A Thần không nhịn được cong môi cười, anh có cảm giác mình sẽ tốt hơn thôi. Trở thành một người bình thường, còn có thể khống chế tâm tình của bản thân.

Khoảng cách giữa anh và cậu mỗi lúc một gần hơn rồi.

***

Tháng 6 lặng lẽ tiến gần, thời tiết mỗi lúc một nóng hơn.

Lời đồn về vị hoa khôi Nhật Đăng không bao giờ mặc quần ngắn là vì chân bị dị dạng, bỏng, vân vân mây mây đủ các thể loại không được tốt đẹp cho lắm đã trở nên càng lúc càng nghiêm trọng.

Nhật Đăng không thèm để ý, mặc dù Tăng Phú Thắng tức giận vô cùng nhưng chung quy vẫn không có cách nào.

Bên phía cánh nam sinh ồn ào náo nhiệt, đại đa số bọn họ đều suy nghĩ rất muốn một lần được nhìn thấy Nhật Đăng diện quần ngắn.
Cậu mặc đồng phục trông rất ngây thơ xinh đẹp như thế rồi, nếu còn ăn mặc đẹp mắt hơn chút nữa thì có thể trở nên xinh đẹp đến mức nào nữa đây.

Nhưng Nhật Đăng chưa từng để tâm đến mấy lời đồn thổi, tuy rằng tính tình cậu rất dịu dàng, nhưng thật ra bên trong lại rất cứng rắn và có nguyên tắc. Cậu nói không để ý thì chính là không để ý dù người khác có nói thế nào đi nữa. Bây giờ cậu đang suy nghĩ về chuyện nghỉ hè sắp đến.

Cậu muốn đi làm thêm, Trịnh ba ba đã tăng ca một ngày một đêm rồi, thân thể chắc chắn sẽ không chịu nổi.

Tăng Phú Thắng thì đang bị chọc tức, rồi liền thở dài.

Nhưng sau đó thì khá vui vẻ.

Hai ngày nay cậu đều lượn qua lượn lại ở trường Lợi Tài, mục đích chính là muốn đợi Lê Nhã Phong. Ngày đó bọn họ ở cái nơi khỉ ho cò gáy kia đợi xe buýt đến rất lâu rất lâu, đợi đến khi Tăng Phú Thắng sắp phải thỏa hiệp thì xe buýt đột ngột xuất hiện. Tăng Phú Thắng hưng phấn nhảy dựng lên, vô cùng muốn bóp cổ Lê Nhã Phong mà quát lên rằng:

[JoongDunk] Bệnh YêuWhere stories live. Discover now