Chương 100: Hôn một cái đi

Start from the beginning
                                    

Du Thư Lãng nghiêng đầu nhìn anh, ngắm nhìn pháo hoa trong đôi mắt anh một lúc, rồi tắt điếu thuốc nói: "Được thôi."

Pháo hoa rực rỡ nhất bùng nổ,
chiếu sáng hai người ôm nhau sau cửa sổ lầu bốn....

Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, Du Thư Lãng nhận được cuộc gọi video từ Hoàng Khải Dân.

Anh tưởng là cuộc họp điện thoại nhiều người, nhưng khi bấm vào mới phát hiện ra chỉ có một mình mình.

"Ngày lễ tăng ca gấp đôi tiền thưởng." Du Thư Lãng nói một cách từ tốn.

"Thầy trả gấp ba cho em, lát nữa đừng chửi thầy nhé." Hoàng Khải Dân ôm con mèo nhà mình, ánh mắt có chút lảng tránh.

"Em luôn tôn sư trọng đạo." Du Thư Lãng dừng lại một chút, rồi nói, "Nhưng cũng tùy từng trường hợp."

Hoàng Khải Dân thấy chết không sờn: "Sau Tết thầy sẽ từ chức Chủ tịch Công ty Dược phẩm Trường Lĩnh, giao cho em tiếp quản."

Du Thư Lãng cầm tách trà nóng, nhấp một ngụm, thong thả nói: "Thầy nên uống nhiều trà trong dịp Tết, ít uống rượu, cô có ở đó không?"

"Những gì thầy nói là thật."

Du Thư Lãng chậm rãi nhíu mày.

"Em cũng biết tình trạng sức khỏe của thầy, ngày càng tệ hơn, căn bệnh béo phì này sẽ theo thầy suốt đời, bây giờ nó đã ảnh hưởng đến tất cả các cơ quan nội tạng." Hoàng Khải Dân than thở, "Bây giờ thầy chỉ có thể ở nhà và tổ chức các cuộc họp qua điện thoại với các em, em cũng biết, điều này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến hiệu quả công việc và tiến độ."

"Em sẽ giúp thầy theo dõi." Du Thư Lãng thu lại vẻ thong thả, an ủi nói, "Những việc lớn thầy quyết định, việc nhỏ giao cho em."

Hoàng Khải Dân lắc đầu, má hồng lỏng lẻo của ông rung động: "Thầy đã đấu tranh cả đời, cố gắng cả đời, nửa đời vất vả, không có thành tựu gì, vài ngày trước cô của em bị bệnh." Thấy Du Thư Lãng lo lắng, ông vội vàng an ủi, "Đã được chẩn đoán, lành tính, chỉ là lúc đó gian nan lắm, thầy đã nghĩ thông suốt, cuộc sống còn lại của thầy và cô đã đến lúc khẩn cấp, cả hai đều có nhiều bệnh, còn có thể tận hưởng được bao nhiêu ngày nữa đâu? Cả đời thầy đã dành hết tâm sức cho Trường Lĩnh, chưa bao giờ dành thời gian đàng hoàng cho vợ mình, vì vậy thầy đã quyết định, từ bây giờ sẽ bắt đầu tận hưởng quãng đời còn lại."

Ông đặt con mèo già trong lòng mình trước màn hình: "Thầy cũng sẽ bắt đầu giảm cân một cách có hệ thống, cô của em thì ca hát nhảy múa, viết chữ vẽ tranh. Đợi khi thầy giảm cân thành công, cả hai sẽ đi dạo, ngắm nhìn non sông tươi đẹp." Ông bất lực vẫy tay trước máy quay, "Những năm qua đi các nơi tổ chức hội thảo, làm dự án giới thiệu, thầy chưa bao giờ thực sự ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, nghĩ lại thật là đáng tiếc."

"Vì vậy, thầy đã quyết định, năm nay từ bỏ vị trí chủ tịch, giao cho em dẫn dắt sự phát triển của Trường Lĩnh trong tương lai, còn thầy, chỉ là một cổ đông nhàn rỗi, ăn chia lợi nhuận là được."

Du Thư Lãng suy nghĩ một hồi, chậm rãi nói: "Nếu thầy đã quyết định nghỉ hưu, vậy em ủng hộ thầy, nhưng việc em kế nhiệm thực sự không phù hợp, em không có bất kỳ kinh nghiệm nào, thậm chí bây giờ em vẫn là một sinh viên đang theo học cao học, thầy có thể chọn người khác tốt hơn."

Hoàng Khải Dân ấn đầu con mèo già xuống, chỉ để lộ đôi mắt mình trên màn hình: "Không có kinh nghiệm, nhưng em có khả năng, em có tình cảm với Trường Lĩnh. Một chủ tịch công ty không nhất thiết phải có kỹ năng chuyên môn liên quan, chỉ cần hướng đi rõ ràng, biện pháp hợp lý, kết hợp nhân tài và nguồn lực mới là quan trọng nhất."

"Hơn nữa..." Ông đẩy con mèo già về phía trước một chút, che đi một phần khuôn mặt mình, "Hơn nữa bây giờ em là cổ đông lớn thứ hai của Trường Lĩnh, nếu không phải em thì ai sẽ ngồi vào vị trí đó?"

Du Thư Lãng vươn tay muốn đẩy con mèo ra, nhưng lại bất lực thu tay về: "Thầy, em không hiểu ý thầy."

"Em còn nhớ em từng đánh cược với Phàn Tiêu, trong vòng ba tháng cải tiến quy trình sản xuất nước uống Kim Ngân Hoa, nếu không cậu ta sẽ kiện thầy, kiện Trường Lĩnh?"

"Nhớ."

"Thật ra... là bọn tôi cùng nhau lừa em đấy."

"Lừa... em?"

"Phàn Tiêu cảm thấy lúc đó tình trạng của em không ổn, muốn dùng cách này để kích thích ý chí sống còn của em." Hoàng Khải Dân gãi gãi mái tóc thưa thớt của mình, "Thầy không biện minh cho bản thân, lúc đầu lo lắng cho em là thật, nhưng thầy cũng muốn nhân cơ hội để cậu ta đầu tư thêm."

Hoàng Khải Dân nhìn Du Thư Lãng vẻ mặt ngày càng u ám, cẩn thận nói: "Ai ngờ cậu ta lại đầu tư nhiều như vậy, tất cả đều chuyển thành cổ phần dưới tên em, bây giờ mỗi khoản cổ tức của em đều được ghi trên sổ sách công ty, em có thể rút ra bất cứ lúc nào."

"Thầy không nói với em trước, là theo ý của Phàn Tiêu, cậu ta bảo thầy ba năm sau mới nói cho em biết, nói rằng lúc đó em có thể... có thể đã quên cậu ta, sẽ chấp nhận khoản bồi thường này."

Du Thư Lãng không nói gì, cho đến khi con mèo già không kiên nhẫn chạy đi, không còn gì cản trở giữa hai thầy trò, Du Thư Lãng mới trầm giọng nói: "Thầy, nếu là thầy, thầy nghĩ khoản bồi thường này có ích lợi không? Có ích phải không? Bởi vì thầy luôn đặt lợi ích lên trên tình cảm."

Du Thư Lãng chạm nhẹ vào điện thoại, cúp máy.

—------

Phật Tứ Diện [Edit Đã Hoàn] - Tô Nhị Lưỡng Where stories live. Discover now