Chương 119: Món quà

140 25 7
                                    

Sau bao công sức phí hoài, cậu cuối cùng cũng ôm được con thỏ đen ấy trên tay.

"Em thích thỏ đen đến thế sao?" Nhật nhìn vào túi xu đầy ụ đã vơi hơn phân nữa hỏi.

"Ừm... cũng khá thích"

"Thế bây giờ chúng ta đi đâu nữa?" Quân quay đầu lại hỏi Nhật.

"Em đói chưa? muốn đi ăn không?" Nhật nhìn vào mặt đồng hồ đeo trên tay rồi nói.

Quân gật đầu tỏ vẻ đồng ý. 

Nhật nắm lấy tay Quân không hề kiên dè, dắt cậu đến một nhà hàng kiểu Nhật đắt đỏ.

Quân đây là lần đầu được dẫn đến đây, dù việc hẹn hò với Nhật đều được đếm trên từng đầu ngón tay nhưng không lần nào hẹn hò với hắn cậu không được dẫn đến những nơi xa hoa cả.

'Thật chói mắt' đây là những gì Quân nghĩ khi đến những nơi thế này, chúng nó hào nhoáng đến nỗi khiến cậu muốn chạy trốn, không muốn dung thân vào những nơi như thế này.

Nhật đặt chỗ ở một phòng riêng có cửa chạm sàn dẫn ra một vườn hoa cát trắng, bên trong được trải chiếu Tatami kín phòng, một chiếc bàn thấp đen nhánh, vuông vức, bên dưới bàn là sàn nhà được khoét rỗng, nó được dùng cho những vị khách không thể ngồi gấp chân như người Nhật được.

 Nhật dẫn Quân đến ngồi đối diện hắn, Quân đón lấy menu Nhật đưa rồi nhìn xuống, giá cả đều ở trên trời.

"Em muốn ăn gì cứ gọi" Nhật chống cằm say đắm nhìn dáng vẻ của Quân, khuôn mặt hắn dịu dàng hơn tất thảy những bông hoa ngoài kia, lấp lánh như hồ nước lạnh ngàn năm chỉ phản chiếu bóng hình của một người.

Quân ghét ánh mắt ấy, hắn làm như thế khiến cậu dù chán chét nhưng cũng sẽ thương cảm, thấy bản thân quá đỗi tội lỗi vì không thể đáp lại thứ tình cảm kia.

Hắn quá điên dại, là một biến số không thể nắm trong lòng bàn tay.

Các món ăn kiểu Nhật được nhanh chóng đưa lên, chúng được trang trí một cách cầu kì, tinh tế.

Quân nếm thử, cậu vừa nếm thì Nhật đã hỏi "em ăn có vừa miệng không?"

Quân gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

 Chết tiệt, chúng quá ngon, hôm nay cậu đã ăn khá nhiều.

Nhật có hỏi cậu có muốn đi đâu chơi nữa không nhưng cậu đã lắc đầu, hôm nay đi quá nhiều rồi, tiêu tiền của hắn nhiêu đó trong ngày hôm nay cũng đã đủ rồi. Dù tiêu tiền của kẻ khác cũng sướng thật đấy nhưng ích ra cậu vẫn có lòng người.

Quân ngồi trên ghế phụ lái, cậu hạ cửa sổ để gió đông phả vào mặt, nó lạnh buốt cắt da cắt thịt. Từ khi lên xe sao lòng cậu lại trở nên nôn nao quá, như thể một chuyện gì đó không hay sắp xảy ra.

Đến tuyến đường quen thuộc Quân mới để ý rằng Nhật không đưa cậu về nhà mà là dẫn đến ngôi biệt thự trắng kia.

Đến nơi Nhật dẫn Quân vào trong, cậu ngó nghiêng xung quanh xem nhưng trong căn biệt thự này lại chẳng có ai ngoài hai người họ, đến một kẻ hầu cũng không có. 

DUYÊN ÂM (tình trai, BL)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ