Chương 22: Chiến đấu

564 70 12
                                    

"Đi, tao không muốn thấy mày phải đau đớn, quằn quại như vậy một lần nào nữa đâu" nói xong Nam đứng phắt dậy, não tôi vẫn chưa load kịp ý nghĩa của những từ cậu ta nói thì môi đã cảm nhận được một cảm giác mềm mại, âm ấm.

Đm! tên này sao manh động quá vậy! tôi dãy dụa hòng thoát khỏi bàn tay dồn ép của Nam. 

Lực tay cậu ta không quá mạnh bạo, nhưng vẫn đủ sức ghì tôi áp sát vào cậu gần hơn nữa. Tay tôi đẩy người Nam ra nhưng cậu ta cầm tinh con đĩa hay gì, cố hết sức bám chặt lấy tôi, hôn mãnh liệt lên bờ môi ấy.

Tôi chưa từng hôn ai bao giờ nên không thể biết được cậu ta hôn giỏi hay dở nhưng trông như này thì thật sự có chút vụn về. Đến cả răng của hai đứa cũng va vào nhau nữa là...

Oxi trong buồng phổi cứ như bị rút cạn, không thể thở nổi. Nam quyến luyến nhả môi tôi ra, cả hai đứa đều điên cuồng thở dốc.

Tôi tính quát vào mặt cậu ta nhưng khi nhìn lên khuôn mặt và đôi mắt ấy tôi khẽ dừng lại. Đôi mắt đen trầm tĩnh như hồ nước sâu lắng đọng ấy chỉ phản chiếu một mình tôi, nó nổi lên những làn nước gập ghềnh cũng vì tôi.

"hức... hu hu" Nam khóc  nức nở ôm chầm lấy tôi, bực thì có bực đấy nhưng sao tôi thấy thương cậu ta quá. Nhưng dù lo lắng hay yêu thương đến mức nào thì việc xâm phạm tôi là một điều không đáng tha thứ chút nào.

Tôi đẩy Nam ra, chỉnh quần áo lại rồi bỏ đi luôn. Nam lật đật chạy theo sau tôi, tay không ngừng dụi lau nước mắt nhưng miệng vẫn không quên nói lời xin lỗi. 

Nhưng cậu ta nghĩ tôi sẽ mềm lòng sao? tôi cốc quan tâm nhé, cứ cho là mắt tôi mù nên mới cho rằng cậu ta là người tử tế, sẽ nghĩ đến cảm xúc của tôi như thế nào. Không ngờ lại hành động lỗ mãng đến mức này.

Nguyên ngày hôm đó tôi ngó lơ Nam luôn, dù cậu ta đến bắc chuyện trước thì tôi cũng mặt kệ. 

Tôi học mỗi buổi sáng nên đến trưa tôi về nhà sớm sẽ phụ trách dọn nhà và nấu cơm ăn. Căn nhà này không quá rộng nhưng lại sâu hoắm, nên nếu không được mở toang các cửa ra thì sẽ có cảm giác đáng sợ quỷ dị.

Úi zời, nhà mình mà thì có gì phải sợ chứ. Tôi thản nhiên bước vào nhà, mở các cửa ra mà không biết có điều chẳng lành sắp xảy ra.

Tôi đi vào nhà vệ sinh, chân chạm phải một thứ lông lá không xác định làm tôi rùng mình phát ớn. 

Tôi với tay bật điện lên, đèn vừa sáng thì như thể có một sợi dây thừng luồn vào cổ chân tôi treo ngược tôi lên trên trần nhà về sinh "Aaaa!".

Khuôn mặt trắng bệch nhăn nheo đến đáng sợ của người phụ nữ áp sát vào mặt tôi làm tôi kinh hãi tột độ, tim đập dồn dập liên hồi vì sợ hãi, mắt trợn trừng lên vì không thể tin được.

Người phụ nữ này giống y hệt như người phụ nữ nằm vặn vẹo trong hộc bàn tôi mà tôi cho rằng mình đang bị hoa mắt đó.

Nhưng có khi nào tôi hiện tại cũng đang hoa mắt không? Mà cảm giác chân thực đến mức này thì có bảo tôi đây chỉ là mơ thì khó mà tôi tin đó là sự thật.

DUYÊN ÂM (tình trai, BL)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ