Chương 108: Lễ tang (2)

143 23 11
                                    

Tầm mắt của ông chú ý đến ba đứa trẻ trước mặt mình, Nam nhìn ra được sự thắc mắc của ông nên lên tiếng giới thiệu.

"Ông ngoại, đây là bạn lớp con, họ đến để thay mặt lớp viếng đám tang".

Ông ngoại Nam tên Phùng Thanh Hùng.

"Ồ, làm phiền các cháu quá" ông ngoại Nam gật đầu rồi nhìn lướt qua đám nhóc. Tầm mắt ông chú ý đến cậu con trai đứng giữa hai cô bé, Quân cũng để ý đến ánh mắt kì lạ của ông ngoại Nam hướng về phía mình.

"Con mau dẫn các bạn đến chỗ ngồi đi" Ông dời tầm mắt khỏi Quân rồi quay sang nói với Nam, lúc nãy ánh mắt ông đã để ý đến vật sáng lấp lánh ánh vàng trên cổ cậu, không lẽ....

Nam dẫn Quân và hai cô bạn đến bên bàn tiếp khách, ở trên bàn có bình trà và một số đồ ăn nhẹ.

Xung quanh đều là người đã trưởng thành, đều có công ăn việc làm, tiền tài và danh vọng, nói chung là những quý ông quý bà ở đây không giàu thì quý, không quý thì sang. Việc có ba đứa nhóc miệng còn hôi sữa ngồi ở đây lực sự làm bọn họ rất không vừa lòng, những ánh mắt kì lạ đổ dồn về phía cả ba đã gây sức ép rất lớn.

Duyên lo lắng ngồi sát lại gần Ngọc, Ngọc cũng bồn chồn ngồi nép lại người Quân. Thế là trong một bàn tròn rộng lớn cả ba lại túm lại một cục.

Quân:"......"

Tiếng mỏ và tiếng kinh tụng nuốt trọn bầu không khí xung quanh, nặng nề và tang thương đến muôn vàn, nhưng sắc mặc của những vị khách quý đều vô cùng hờ hững, họ còn liên tục nhìn xem đồng hồ trên tay đã trôi qua bao nhiêu giây bao nhiêu phút, chỉ hận không thể rời đi càng nhanh càng tốt. 

Một số quý bà xinh đẹp mặc đồ đen trang nhã nhìn về phía di ảnh mà không khỏi để lộ ánh mắt thỏa mãn, khóe miệng tô son đỏ nhếch lên một đường cong nhè nhẹ nhưng cũng nhanh chóng điều chỉnh lại. Trông họ vô cùng hả hê trước cái chết của mẹ Nam. Sự ghen ghét đố kị này ắt hẳn phải là một câu chuyện rất dài.

Bọn họ nhìn thì sang giàu quyền quý nhưng giờ đây lại chẳng khác gì một đám quạ đen, chỉ đợi người ta chết bi chết thảm thì hớn ha hớn hở gặm nhắm xác thối mà thôi.

Quân không thèm để ý đến họ nữa, cậu đưa mắt về phía trung tâm đám tang. Đằng trước quan tài là bàn thờ với rất nhiều nến và nhang, hoa cúc trắng cũng được bày biện vô cùng tinh tế, xung quanh quan tài và bàn thờ là những lẳng hoa và các tấm liễn màu đỏ treo trên tường.

Trước tấm di ảnh là hai thân hình mặc đồ tang trắng bạch đang ngồi quỳ vô cùng nghiêm chỉnh, ông ngoại Nam tuổi tác đã cao nên không cần quỳ, ông sai người mang đến một chiếc ghế cao rồi ngồi lên đối mặt với con gái trong di ảnh.

Nam quỳ một lúc mà bả vai đã run lên bần bật, không phải là vì mỏi mệt, mà là vì cậu đang khóc. Nước mắt ấm ức cứ lăn dài, cậu muốn khóc nấc lên để vỡ  òa cảm xúc thế nhưng lại đành cắn chặt răng để tránh làm mất mặt, dù thế nào cũng không được để lộ vẻ yếu đuối của bản thân, đây chính là lời mẹ cậu răng dặn.

Nhật đến một chút đau buồn cũng chẳng có, hắn ta cố tìm kiếm những khoảng kí ức đau đớn nhất trong khoảng thời gian mình tồn tại trên nhân gian để ép rơi nước mắt. Hắn lập tức nhớ đến cái chết của Lan trong quá khứ xa xưa, thời thế đổi thay, con người cũng thay đổi nhưng chỉ cần nhớ đến ngày ấy là tim hắn lại đau thắt, đau quặng lên như hàng ngàn ngọn đinh đâm chích. Nhưng giờ hắn lại chẳng khóc được nữa, ngày ấy hắn đã khóc rất nhiều, nhưng nay người đã về tay, cần gì phải rơi nước mắt?

DUYÊN ÂM (tình trai, BL)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ