Chương 115: Chi chết rồi

143 20 8
                                    

An nghe thế thì hơi ngập ngừng, cậu giờ trông nhếch nhác cực kì, sẽ rất mất hình tượng với anh Quân nên không biết có nên từ chối hay không, nhưng thật sự cậu bây giờ rất muốn gặp anh ấy.

An nghe đầu dây bên kia có tiếng xé gió, tiếng chạy và tiếng thở của Quân. 

Quân nói với nhóc bằng thứ âm thanh hơi khàn nhưng lại ấm áp như mùa hạ "Anh đến với em đây, xuống đón anh đi".

An bất ngờ tròn mắt, tai cậu như ù đi, đại não chỉ cô đọng lại một mình giọng nói của Quân ngay lúc này, tiếng tim thình thịch đậm mạnh đến rộn rã, cậu nhóc không thể đè nén thứ cảm xúc này xuống được, lồng ngực phập phồng thở mạnh theo nhịp độ tim đang tăng dần của cậu.

An bấy giờ mới tìm lại được giọng nói của mình, cậu nhóc đáp lại Quân rồi vọt xuống tầng dưới thật nhanh, mở toang cửa đón chờ người sắp đến.

Bóng dáng Quân đang vội vã chạy đến hiện lên trong tầm mắt An, cậu nhóc ước gì bây giờ mình có thể nhận được một cái ôm, nhìn dáng vẻ của Quân như thể cậu sẽ ôm chầm lấy An khi vừa đến vậy.

Khi Quân chạy đến nơi, cậu cong lưng chống tay lên đầu gối thở dốc. Cậu vừa báo với mẹ một tiếng là đã chạy đến đây ngay không kịp thay đồ hay chải chuốt gì cả.

Quân đặt tay lên vai An sau đó bảo nhóc mau vào nhà, bên ngoài giờ này đang rất lạnh.

Vào trong nhà đủ ánh sáng rồi cậu mới nhận ra mắt An hiện tại đang sưng húp lên, đỏ hoe, có vẻ như trước khi khóc qua điện thoại với cậu thì thằng nhóc cũng đã khóc rất nhiều.

Quân bảo An mau đi rửa mặt, sau khi nhóc trở ra cậu mới hỏi "Có chuyện gì thế?".

An kể lại đầu đuôi sự việc cho Quân nghe, trong giọng kể của An luôn xen lẫn những tiếng nấc nghẹn ngào, đủ biết rằng cậu nhóc yêu thương em gái mình như thế nào.

Quân nghe xong cũng không khỏi đờ người ra, thật sự tin này là tin quá dữ, dù Chi không phải em gái ruột của cậu nhưng bản thân cậu cũng rất yêu thương con bé. Ngay từ lần đầu tiên gặp nhau, cậu đã bị thu hút bởi một cái gì đó từ con bé rồi, hai người thực sự rất đồng điệu, chính Chi cũng đã nói với cậu như thế. Đã ngần ấy thời gian bên nhau, cuối cùng lại nghe tin con bé đã ra đi thực sự không thể chấp nhận nổi.

Khóe mắt Quân cay xè rồi ứa nước, nhưng cậu nín nhịn lại không khóc. Bây giờ An đang rất sụp đổ rồi, cậu không thể để thằng bé thấy dáng vẻ yếu đuối của bản thân được, phải trở thành chỗ dựa vững chắc cho An để có thể yên tâm xả nỗi lòng.

Quân an ủi An một lúc, cậu quyết định ngủ lại đây để trông nom An, thằng bé hiện đang rất đau lòng, nếu ở một mình trong căn nhà hiu quạnh thế này thì thực sự không hay lắm.

Dù gì cậu cũng đã đánh răng rửa mặt, thậm chí là thay đồ ngủ rồi nên cũng chẳng có gì phiền phức cả.

An dắt cậu vào phòng nhóc, Quân cũng đã vào đây mấy lần rồi nên vô cùng quen thuộc.

"Anh ngủ trên giường với em nhé? dù sao giường của em cũng rộng" An lục tủ lấy thêm gối và chăn ra cho cậu, nhưng lại cố tình đẩy một tấm nệm đơn đã lộ ra vào lại sâu trong tủ hòng cho Quân không nhìn thấy.

DUYÊN ÂM (tình trai, BL)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ