Chương 37: Chỉ biết tiếc nuối

388 55 3
                                    

Đã ngót nghét 1 tháng hơn trôi qua kể từ khi tôi nhập viện, những ngày giờ được đặt cách học online đã hết rồi, cuối tuần này tôi sẽ lên máy bay về nhà cùng ba mẹ. 

Nhưng hôm nay tôi phải đi thăm mộ tổ tiên trong dòng họ vì đáng ra sau ngày giỗ thì tôi phải đi thăm mộ rồi nhưng lại xảy ra việc ngoài ý muốn. 

Nghĩa trang họ Vũ nằm ở một bãi đất trống rộng lớn ở một nơi vắng vẻ cách xa thành phố. Nhờ được tu sửa nên những bia bộ mới mẻ hẳn. Tôi được mẹ đưa cho một bó hương và cái bật lửa. 

Phần mộ to nhất và có mái hiên bao quanh chính là mộ ông tổ, tôi phải đến đó thắp hương đầu tiên rồi lần lượt thắp cho những người khác.

Đi càng sâu vào nghĩa trang thì các bia bộ dưới chân tôi cũ dần. Hẳn là những phần mộ dưới đây đã quá lâu năm rồi nên cũng không cần sang sửa nữa. 

Thắp gần hết bó hương thì tôi chợt khựng lại ở một bia mộ cũ kĩ, chữ khắc ở trên bia đã mờ nhạt dần, không thể đọc được nữa nhưng tôi vẫn có cảm giác quen thuộc đến lạ lùng. 

Là cảm giác kì lạ đó, cảm giác như khi ở cạnh cô gái tên Lan kia và trong giấc mơ mờ ảo ngập trong cánh hoa nhài. Có chút bồn chồn khó tả.

Tôi ngó nghiên xung quanh mình thì thấy không có ai cả, đốt một nén hương cắm vào phần cát giữa mộ. 

Làn khói rắng lờ mờ tỏa hương, nhìn từng làn khói nhẹ hẫng tách thành tơ hòa vào không khí cũng khiến lòng tôi nhẹ dần. 

Tôi ngồi bệch xuống đất, tựa đầu vào bia mộ. Khẽ thủ thỉ. 

"Tôi ấy à, chỉ là một học sinh trung học bình thường thôi nhưng cớ sao lại vướng vào những chuyện như thế này nhỉ?".

Xung quanh tôi không một tiếng động, cũng không có một lời nói nào đáp lại. Chỉ nghe được tiếng gió vun vút vụt qua kẽ tóc và ngọn cỏ. Nhưng điều đó cũng không làm tôi cảm thấy ngại ngùng, tôi thản nhiên nói tiếp cứ như có một người đang thực sự lắng nghe mình. 

"Tôi vô cùng ghen tị với hai người, yêu một người đến mức chết đi sống lại như thế này nghe tuyệt làm sao".

"Hồi nhỏ ấy, lúc tôi còn sống ở Sài Gòn cùng với ba. Đã gặp người con gái khiến trái tim tôi loạn nhịp-An Nhiên. Ngày ấy vẫn còn nhỏ lắm, vẫn chưa biết cảm xúc ngổn ngang trong tim là gì, chỉ biết là 'a, mình muốn chơi với bạn ấy', và rồi tôi bắt chuyện với cô bé ấy không ngừng".

"Khi biết được chút chút thứ gọi là thích, thì tôi mới có thể xác nhận cảm xúc trong tim mình là gì. Nhưng tôi nhát lắm, không dám nói ra đâu, nít ranh miệng còn hôi sữa thì nói đến yêu đương thì coi sao được chứ".

"Cứ ngỡ bản thân sẽ trở thành bạn thân của cậu ấy đến hết đời, nhưng nào ngờ. Vì sự tò mò tai hại của tôi đã cướp đi mạng sống của cậu ấy".

"Lúc đó... có lẽ là lúc tôi đang học lớp 4. Tôi vẫn nhớ như in cái ngày định mệnh đó".

"Ngày ấy tôi là một đứa trẻ hiếu động, tò mò và hiếu kì với nhiều thứ. Lúc đó ở trường đang hot trò làm thám tử. Đã đến giờ ra về nhưng chúng tôi vẫn mãi kẹt trong trí tưởng tượng của bản thân. Đang đứng chờ ba mẹ nhưng lại dại dột đi theo hai người đàn ông xa lạ, bảo là theo dõi điều tra, vì trông hai người kia vô cùng khả nghi".

DUYÊN ÂM (tình trai, BL)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ