Chương 91 (ngoại truyện): Điên dại

286 34 9
                                    

*Chú ý: Chương này không liên quan đến mạch truyện chính. Chương này nối tiếp chương 46 sau khi Quân không thể trở về mạch thời gian cũ.

Nhật ôm chặt thi thể của Quân trong vòng tay, khuôn mặt nhợt nhạt của cậu lắc qua lắc lại trên những bước đi mạnh bạo như giẫm nát mọi thứ của Nhật.

Hắn nhìn khuôn mặt non nớt của cậu mà xót xa, lại nữa, lại nữa rồi, tại sao lịch sử luôn lặp lại một cách tàn nhẫn như thế?

Hắn chẳng nhớ rõ cách từ lúc ấy đến đây đã là bao nhiêu năm. Từ khi Lan chết hắn sống không khác gì một cái xác chẳng có linh hồn, ngày Lan chết đi vì tên khốn An ấy khuôn mặt của cô cũng như thế này, phờ phạt khiến hắn đau lòng.

Tại sao cứ phải đuổi theo tên ấy mà không phải hắn? Lan và Quân đều như vậy, đã bao giờ ngoảnh đầu lại nhìn hắn một lần chưa? Lan thì nhìn hắn với ánh mắt thương hại dành cho đầy tớ, Quân thì dành cho hắn một ánh mắt kinh tởm không thôi. Tại sao ánh mắt yêu thương nuông chiều kia không thể nào dành cho hắn? hắn có gì không tốt sao? hắn còn chưa đủ cố gắng sao!?

Nhật tức giận, hắn ném thi thể Quân lên giường lớn trong phòng hắn. Cơ thể cậu mất lực bị ném lên trên giường, phần nệm trắng trũng xuống, cậu thiếu niên với cơ thể dần nguội lạnh lại tựa như đang ngủ say.

Nhật thở hổn hển nhìn chòng chọc vào cậu, đôi mắt đỏ ngầu như muốn nhỏ máu đến nơi. Nhưng thôi như vầy cũng tốt, dù sao cậu cũng đã chết, chết rồi mới ngoan ngoãn, chết rồi mới nghe lời, chết rồi mới không thể rời bỏ hắn được nữa.

Bàn tay hắn run rẩy, gân xanh trên ấy giần giật, hắn khẽ luồn tay vào áo Quân, động chạm thân mật với thân xác của cậu. Hắn vén vạt áp lên, đặt trên ngực những nụ hôn khẽ, rõ ràng hắn đang hôn cậu nhưng sao tim lại tê tái đau. 

Bờ môi cắt không còn giọt máu của hắn nhẹ nhàng lướt xuống phần bụng, hắn muốn vùi mặt vào đó, muốn hòa lại làm một với cậu, muốn chết đi cho rồi, thực sự mệt mỏi quá. Sự cố gắng của hắn đổi lại được gì chứ? một cái xác không yêu mình.

Nước mắt hắn lã chã rơi, hắn vùi mặt vào lồng ngực Quân khóc nức nở như một đứa trẻ. Hắn nhớ không lầm lần gần nhất hắn khóc đã phải hơn 100 năm, ấy là ngày Lan chết.

Nhưng rõ là mang vẻ mặt đau đớn ấy nhưng hắn lại chẳng dừng lại hành động của mình, Nhật ngẩn mặt, lộ ra đôi mắt tựa quỷ dữ lột sạch đồ trên người Quân. Giờ cơ thể cậu trần như nhộng phơi ra trước tầm mắt hắn.

Hơi thở hắn dồn dập, hắn nhanh chóng cởi hết nút áo ra, để lộ phần cơ thể rắn chắc đẹp đến tuyệt mỹ nhưng lại có một vết thương đáng sợ ở ngay tim. Ấy là một vết sẹo lồi trông đầy dữ tợn, như thể ai đó đã đâm tay vào ngực hắn, móc tim hắn ra vậy.

Nhật ngấu nghiến hôn lên môi Quân làm nó xưng tấy, môi lưỡi hai người hoà huyện, đến khi thỏa mãn hắn mới từ từ nhả ra, sợi chỉ bạc gợi tình nối ở đầu lưỡi hắn và khoang miệng của cậu.

Tầm mắt Nhật đê mê nhìn khuôn mặt đang nhắm nghiền mắt của cậu.

"Em là của tôi, có chết cũng là của tôi" Âm thanh hắn phát ra vặn vẹo đến kinh khủng, tựa như một con thú dữ cắn nuốt một món đồ chơi yêu thích để không bị ai giành lấy nữa.

DUYÊN ÂM (tình trai, BL)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ