Chương 92(ngoại truyện): Sự tái sinh của cậu

228 27 15
                                    

*Chú ý: Chương này không liên quan đến mạch truyện chính. Chương này lấy góc nhìn thứ nhất của Lâm.

Từ nhỏ đến lớn ánh mắt tôi luôn hướng về phía một người, cậu ấy có dáng vẻ ưa nhìn, hoạt bát lại còn thông minh nên một đứa lầm lì như tôi thật khó với tới. Tôi vô cùng tự ti về bản thân, học không giỏi, lại không phải dạng đẹp trai xuất chúng, suốt ngày chỉ biết thui thủi một góc lén ngắm nhìn người ta tỏa sáng.

Thế mà ông trời lại cho tôi quen biết được cậu ấy, chúng tôi đã là hàng xóm của nhau từ khi còn học mẫu giáo, cấp một và cả cấp hai đều học chung với nhau. Ban đầu vẫn rất thân thiết nhưng dần dà hai đứa lại trở nên xa cách, cậu ấy đối với tôi như một ngôi sao xa vời.

Cậu ấy ngồi đầu lớp, tôi ngồi cuối lớp nên vô cùng thuận tiện cho việc ngắm nhìn. Tôi nhiều lúc cũng tự chất vấn bản thân rằng mày đến trường là để học chứ không phải để tương tư!

Tôi nhiều lúc cũng muốn tiến đến bên cậu ấy, muốn cả hai trở về trạng thái bạn vè như xưa chứ không phải chỉ là bạn xã giao thế này. Nhưng thú thật xung quanh cậu có biết bao là người đẹp và kẻi tài, một con kiến vô năng như tôi làm sao có thể bén mảng tới.

Lúc hay tin cậu nhận được xuất học bổng ấy lòng tôi vui mừng biết bao thay cho cậu, thấy cậu cố gắng liều mạng học tập như thế cuối cùng cũng được đền đáp xứng đáng.

Nhưng lại có một đôi mắt ganh ghét luôn nhìn về phía cậu, tôi biết con nhỏ đó thích cậu, nhưng đồng thời lòng đố kị của nó còn lớn hơn tất thảy mọi thứ.

Một tuần sau đó cậu không còn đến trường nữa, tôi tự hỏi cậu đã đi đâu. Sáng nào cũng đến thật sớm đứng trước nhà cậu nhưng lại chẳng thấy nổi bóng dáng, chỉ có thể nghe được tiếng chén bát đỗ vỡ và âm thanh ngà ngà say của dượng năm nhà cậu.

Khi hay tin thi thể cậu được tìm thấy ở trên sông Hạ tim tôi đã ngừng đập ngay khoảnh khắc đó, chân tôi như hụt đi, rơi vào một vòm đem tăm tối, từng lớp lông tơ trên người đều dựng đứng thét gào vì sợ hãi.

Ngày hôm đó, ngày đầu tiên tôi trốn học để lao đi gặp cậu, gặp thi thể của cậu.

Một nhóm các người muôn hình vạn trạng bao quanh lấy một chỗ bên sông, các cảnh sát thẩm vấn từng người một có ở hiện trường nhưng bất cứ ai trong số họ cũng chẳng thể để vào tầm mắt của tôi lâu.

Một thi thể nhỏ bé được phủ vải trắng mới là dùi trống đập vào tim tôi mạnh nhất.

Tôi hớt hải chạy đến, chân như mất lực nhưng vẫn tựa kẻ điên để lao về phía đó. Tôi đã té, trầy da tróc thịt trên đoạn dốc dẫn xuống gần con sông nhưng chưa bao giờ dừng lại, dù vết thương có tê tái đến mấy vẫn không tê tái bằng vết thương trong tim tôi ngay lúc này.

Có một số sĩ quan cảnh sát đã phát hiện ra tôi đang lao về phía thi thể nên liền nhanh chóng ngăn lại, họ ôm tôi và gào lên hỏi tôi đang làm gì, tại sao lại ở đây. 

Họ là người lớn mà, nhìn vào mà không biết sao? Tôi đang đến gặp cậu, ở đây là vì cậu.

Sau đó tôi bị tóm lại, tôi vẫn không thể nào xốc lên tấm vải trắng đã che đi khuôn mặt luôn rạng ngời của cậu. Cậu biết không, tôi chưa bao giờ thấy cậu là một tên xấu xí, nhưng ngay lúc này, tại thời điểm này cậu xấu xí hơn bất kì thứ gì. Vậy nên, làm ơn, hãy sốc tấm vải trắng lạnh lẽo ấy lên và nhìn tôi đi, nở mộ nụ cười đẹp đẽ như thường lệ.

DUYÊN ÂM (tình trai, BL)Where stories live. Discover now