Đạo Mộ Bút Ký - Quyển 8

De XiaoYing0820

59.3K 2.6K 122

Đạo mộ bút ký - 盗墓笔记 Quyển 8 Đại kết cục - 大结局 Tác giả: Nam Phái Tam Thúc - 南派三叔 Thể loạ... Mais

Chương 1: Một Người Khác Trong Trái Tim Của Ngô Tà
Chương 2: Lỗ Hổng Khắp Nơi
Chương 3: Vương Bát Khâu
Chương 4: Thế Gian Có Một 'Đóa' Giải Ngữ Hoa
Chương 5: Ngô Tam Tỉnh Trở Về
Chương 6: Bốn Đứa Trộm Mộ To Đầu Tại Trường Sa
Chương 7: Phản Kích Của Ngô Tà
Chương 8: Tên Tôi Là Phan Tử
Chương 9: Kết Thúc Thời Đại Của Ngô Tam Tỉnh
Chương 10: Cái Kết Của Một Số Người
Chương 11: Lời Mời Của Cầu Đức Khảo
Chương 12: Người Đến Từ Trương Gia Cổ Lâu
Chương 13: Đề Nghị Hợp Tác
Chương 14: Hồ Quái Vật
Chương 15: Vết Rạch Trên Người Bàn Tử
Chương 16: Bức Tranh Bí Ẩn Trên Bụng Bàn Tử
Chương 17: Thiếu Niên Đạo Mộ Bao Da
Chương 18: Phá Vỡ Suy Luận Trước Đây
Chương 19: Bàn Tử Tỉnh Lại
Chương 20: Tòa Cổ Lâu Là Cảnh Tượng Kỳ Quái Nhất Trên Thế Giới
Chương 21: Chuyện Trong Đường Hầm
Chương 22: Bên Trong Tấm Gương Có Gì?
Chương 23: Chuẩn Bị Xuất Phát
Chương 24: Sự Tấn Công Của Kẻ Thần Bí
Chương 25: Không Có Lựa Chọn
Chương 26: Chuyện Kỳ Quái Không Thể Nghĩ Đến
Chương 27: Tôi Nhìn Thấy Chính Tôi
Chương 28: Bắt Ngô Tà
Chương 29: Thật Giả Khó Phân
Chương 30: Bị Cô Lập
Chương 31: Bóng Ma Xuất Hiện
Chương 32: Bí Mật Trong Sơn Động
Chương 33: Sự Thật Của Ngọn Núi
Chương 34: Mật Lạc Đà
Chương 35: Chúng Ta Đều Là Thức Ăn Của Mật Lạc Đà
Chương 36: Chiếc quan tài bí ẩn được vận chuyển vào cổ lâu năm đó
Chương 37: Lên Đường
Chương 38: Những Cái Bóng Khác Nhau Trên Tường
Chương 39: Bí Mật Trong Điện Thoại Của Tiểu Hoa
Chương 40: Tổ Tiên Của Mật Lật Đà
Chương 41: Cỗ Máy Bí Ẩn Trong Gương Cổ
Chương 42: Có cái gì đó ở trên cùng của hang động
Chương 43: Gương Ma Thuật Của Dạng Thức Lôi
Chương 44: Bẫy Cát Chảy
Chương 45: Bóng Đen
Chương 46: Cách Thoát Hiểm Của Bàn Tử
Chương 47: Cuối Cùng Đã Tìm Thấy Trương Gia Cổ Lâu
Chương 48: Tầng Thứ Hai Của Cổ Lâu
Chương 49: Quả Thần Tiên Ở Tầng Thứ Ba Của Cổ Lâu
Chương 50: Gia Phả Trương Gia
Chương 51: Tiếp Tục Khám Phá
Chương 52: Ý Nghĩa Của Cái Tên Trương Khởi Linh
Chương 53: Trương Khải Sơn
Chương 54: Mọi Người Đều Đã Chết
Chương 55: Lựa Chọn Khó Khăn
Chương 56: Cắt Đầu Lão Thái Thái
Chương 57: Địa Cung Của Cổ Lâu
Chương 58: Cỗ Quan Tài Thần Bí
Chương 59: Súng Tiểu Liên Và Bánh Tông
Chương 60: Lại Có Một Cái Xác Của Tiểu Ca
Chương 61: Thông Đạo Ở Trong Nước
Chương 62: Sương Mù Dày Đặc
Chương 63: Giải Cứu Lần Nữa
Chương 64: Trở Về
Chương 65: Manh Mối Trong Sự Tuyệt Vọng
Chương 66: Máy Tính Kỳ Quái
Chương 67: Bí Mật Của Máy Tính
Chương 68: Bí Mật Dưới Của Hàng Của Chú Ba
Chương 69: Thiên Hoa Bản
Chương 70: Khám Phá Sâu Hơn Nữa
Chương 71: Bẫy Máy Tính
Chương 72: Quá Khứ Của Ông Nội
Chương 73: Quỷ Dị
Chương 75: Muộn Du Bình Xuất Hiện
Chương 76: Lời Từ Biệt Của Muộn Du Bình
Chương 77: Lại Đến Nhị Đạo Bạch Hà
Chương 78: Thánh Tuyết Sơn
Chương 79: Quáng Tuyết
Chương 80: Quê Hương
Chương 81: Tổng Kết
Sơ Đồ Đọc Đạo Mộ Bút Ký

Chương 74: Trở Về Số Không

675 33 0
De XiaoYing0820

Rất nhiều chuyện đã xảy ra trong vài tháng sau đó.

Cuộc sống của tôi dần dần trở về bình thường. Tôi dùng thân phận của chú Ba giải thích với người dưới quyền rằng mình phải đến nơi khác khảo sát một thời gian dài, việc làm ăn của cửa hàng giao lại hết cho thằng cháu quản lý.

Khi người của Tiểu Hoa từ Trường Sa đến, tôi mới được tháo mặt nạ trong một khách sạn.

Khi nhìn thấy gương mặt của mình một lần nữa, tôi đã xúc động đến nỗi bật khóc nức nở. Tôi không ngờ vào giờ phút này mình lại yếu đuối đến thế. Cảm giác khi ấy như thể tôi vừa tháo xuống không biết bao nhiêu áp lực phải kiên cường, phải dũng cảm, phải gánh vác, phải quyết liệt, phải đổ máu, phải tàn nhẫn. Thế rồi cuối cùng, tôi trở lại làm Ngô Tà.

Cuối cùng tôi có thể làm một "Thiên Chân" Ngô Tà được phép chùn chân, được phép yếu đuối, được phép cười hi hi ha ha, được phép ngớ ngẩn, được phép sống dở chết dở mỗi ngày. Tôi có thể hỏi thẳng người khác không chút do dự, rằng cái này "tại sao", cái kia "không thể nào", thậm chí, còn có thể chửi thẳng mặt người khác không chút kiêng nể: "Tiên sư cha nếu ông mà còn không biết thì tôi biết đi hỏi ai đây?"

Tôi đã khóc rất lâu, khóc vì lấy lại được thứ tưởng chừng đã mất hay vì tâm trạng suy sụp? Chẳng vì lí do gì cả, chỉ là tôi không sao cầm được nước mắt. Tôi ôm lấy cô gái kia, cô vỗ vỗ lưng tôi, không nói một lời. Khi buông cô ra, tôi phát hiện vành mắt cô cũng đã ầng ậng nước. Cô nói mình chưa bao giờ nhìn thấy ai khóc lóc đau khổ đến thế.

Tối đến, tôi nốc rượu cật lực. Tôi xếp rất nhiều cốc chén lên bàn, mong cô hồn dã quỷ cùng đến chung vui. Tôi ước chi trong số đó có người quen của mình, họ có thể nhìn thấy tôi ngay lúc này, nghĩ vậy trong lòng tôi bỗng cảm thấy vui vẻ.

Thế nhưng, mặt nạ trên mặt dễ tháo, mặt nạ vô hình che giấu lòng người mới khó cởi. Vài ngày sau, tôi thường đột ngột nói bằng giọng điệu của chú Ba, hay đôi khi lại đột nhiên bừng tỉnh giữa cơn mơ, có cảm giác rằng mình đã bị lộ tẩy, bao nhiêu công sức đã đổ sông đổ biển hết, thậm chí khi tự soi mình vào gương cũng cảm thấy thật xa lạ.

Cũng may, thời gian dần trôi, ảo giác này cũng dần phai nhạt.

Bàn Tử nói không sai, tôi chí ít cũng là một người rất giỏi thích ứng với hoàn cảnh,

Nghỉ ngơi một thời gian, sau đó tôi trở về với cửa hàng nhỏ của mình. Khi Vương Minh nhìn thấy tôi, cậu ta còn tỏ ra bỡ ngỡ, phải rất lâu sau mới nhận ra tôi đã trở về. Cậu ta trông béo tốt hơn một chút, cũng suy sụp ít nhiều. Tôi liếc nhìn xấp bản rập đang bày bán trên giá, hình như là đã vơi đi một chút rồi. Xem ra, dù không còn kinh doanh thì vẫn luôn có một vài cái đơn hàng ông trời ban cho.

Tôi nằm ngả trên ghế dựa ở buồng trong, nhìn khắp căn phòng vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm này, lại bắt đầu cái cuộc sống mơ mộng giữa ban ngày. Nhưng chẳng bao lâu sau đó, tôi cảm thấy mình không thể tiếp tục sống thế này được nữa. Phần việc của chú Ba phía bên kia rất nặng nề, tôi buộc phải chăm chỉ hơn.

Tối hôm đó, Vương Minh xin tôi cho thôi việc, lần đầu tiên. Tôi tăng lương cho cậu ta, cậu ta mới đồng ý ở lại.

Ngay cả những người vững vàng nhất, đơn thuần nhất thì rồi cũng sẽ dần dần thay đổi theo thời gian. Đương nhiên, sự thay đổi này là đúng đắn, chỉ có tôi là luôn luôn sai lầm mà thôi.

Thực ra hồi trước tôi đã từng rất muốn sa thải cậu ta. Nhưng bây giờ, tôi chỉ mong xung quanh mình có thật nhiều người, để tôi có thể thực sự cảm nhận được sự tồn tại của mình, cố gắng không thay đổi bất cứ thứ gì. Tôi không biết gọi tâm trạng này là gì, nhưng trên mạng có rất nhiều người gọi nó là: cậu già rồi.

Dùng thân phận Ngô Tà đi quản lý công việc làm ăn của chú Ba vẫn còn chút khó khăn. Tôi được chú Hai giúp đỡ trong nhiều vấn đề. Quản lý mấy chuyện kinh doanh luôn khó khăn trắc trở, nhưng tôi hoàn toàn không sợ. Bởi vì lúc này, cho dù có mất hết tất cả, tôi cũng chẳng còn quan tâm nữa. Những ai đã đạt đến cảnh giới này, thì lại càng thêm tỉnh táo và khách quan để nhận định những vấn đề hệ trọng.

Trong khoảng thời gian này, tôi cũng nhận được một ít tin tức của Tiểu Hoa. Tất cả những chuyện kia đối với cậu ta không đến nỗi quá mức khốn đốn, chỉ là hơi khó khăn một chút thôi.

Cậu ta bị thương rất nghiêm trọng, sau khi nằm ở bệnh viện Hiệp Hòa một thời gian, cậu ta được chuyển sang Mỹ chữa trị, khoảng hai tháng sau mới trở về. Sau khi về nước được vài ngày, cậu ta gửi cho tôi một phong thư, trong thư có kể sơ lược về tình hình của cậu ta lúc này.

Lễ tang của Hoắc lão thái, cậu ta không tham dự. Chiếu theo chỉ thị của Hoắc lão thái, Tú Tú tiếp quản Hoắc gia. Nhưng thế lực cá nhân của Tú Tú chưa đủ mạnh để cân bằng được các mâu thuẫn tranh chấp trong gia tộc. Tiểu Hoa phải cắt đứt mọi mối làm ăn với Hoắc gia mới miễn cưỡng trấn áp được cục diện. Bọn đầu trâu mặt ngựa đó chắc chắn còn bày đủ trò nữa, chẳng qua là nhờ phong thư nhà của Hoắc lão thái, những trò này chỉ có thể ngấm ngầm tiến hành trong bóng tối.

Cuộc sống về sau chắc sẽ rất gian nan, nhưng Tiểu Hoa nói, tình hình bây giờ đã là khá tốt so với hồi cậu ta còn bé rồi. Cậu ta bảo tôi đừng lo lắng nhiều.

Tôi đại diện cho Ngô gia ở Hàng Châu, cũng thể hiện rõ thái độ trước sự việc này. Tôi biết, có Tiểu Hoa ở bên, Tú Tú nhất định có thể tiếp tục bước đi trên con đường này, hơn nữa, còn bước đi rất yên ổn. Nếu bọn họ có gì cần nhờ đến tôi, tôi nhất định cũng sẽ giúp đỡ hết mình. Tuy thời gian tới sẽ có rất nhiều khó khăn, nhưng giờ đây chúng tôi cũng chỉ có thể đi bước nào hay bước ấy thôi.

Ba tháng sau khi trở về, tôi cử hành một đám tang nhỏ cho Phan Tử, làm một lễ truy điệu cũng không quá lớn. Mộ Phan Tử chôn theo ít quần áo và di vật, nằm cách mộ Đại Khuê sáu bài vị. Mộ Đại Khuê lâu rồi không có ai đến thăm nom, giờ đã trở thành một đống bừa bộn, tôi cũng tiện tay quét dọn qua loa một chút. Sau đó, tôi đi xử lý vài việc vặt mà Phan Tử lúc sinh thời chưa kịp làm.

Khi bước vào căn phòng trọ của Phan Tử, tôi thấy trên bàn có một bát mì đã thối um, mọc đầy nấm mốc. Chiếc đũa đặt ngay bên cạnh, trong bát có mấy lát đậu phụ đã mọc cả tầng nấm mốc, hoàn toàn chuyển sang màu đen.

Rõ ràng, trước khi đi Phan Tử đã ở đây ăn dở bát mì này. sau đó vội đi đến mức còn chưa kịp thu dọn bát đũa, rồi từ đó cũng vĩnh viễn không thể trở về nữa.

Nhưng rồi tôi lại nghĩ, chắc chắn anh ấy đã đoán biết mình sẽ không về được, cho nên mới không thu dọn bất cứ thứ gì.

Tôi ngồi thừ người trước bàn một hồi lâu, rồi mở hai lon bia, uống hết một lon rồi đổ bát mì đi, rửa bát đũa sạch sẽ. Sau đó tôi ra ngoài tìm chủ nhà của Phan Tử, trả toàn bộ số tiền thuê nhà anh ấy khất nợ đã lâu.

Chủ nhà tò mò hỏi: "Người anh em kia đâu rồi?"

Tôi ngẫm nghĩ một chút rồi đáp: "Về quê cưới vợ rồi."

Tôi cho rằng, đây là cái kết tốt nhất đối với Phan Tử. Anh ấy vốn có cơ hội thoát khỏi cái giới này, vậy mà cuối cùng vẫn chọn con đường cũ, mặc dù tôi không biết bản thân anh ấy thích cái kết nào hơn. Với Phan Tử, không chừng anh ấy thích cái kết như bây giờ hơn. Nhưng đối với người ngoài, lựa chọn của anh lại chính là sai lầm.

Bàn Tử vẫn ở lại thôn Ba Nãi. Liên lạc bằng điện thoại rất khó khăn, tôi chỉ có thể gọi cho A Quý, hỏi sơ qua tình hình gần đây của Bàn Tử. A Quý nói, hiện giờ Bàn Tử sinh hoạt rất điều độ, ban ngày ra đồng cày cấy, sàng gạo, buổi tối nấu cơm, ăn xong thì ngẩn người ngắm trăng. Nhiều khi cả ngày anh ta cũng chỉ nói được với Bàn Tử có hai ba câu.

Tôi hỏi Bàn Tử có cảm xúc gì không? Không lẽ vẫn còn đờ đẫn như trước?

A Quý bảo, chịu, chẳng nhìn ra được có cảm xúc gì không nữa. Nhưng Bàn Tử làm việc rất nhanh nhẹn, cũng không nói nhiều. Nhưng so với lúc trước thì khá hơn một chút, lâu lâu cũng biết xổ ra vài câu dí dỏm rồi.

Tôi bảo A Quý, nếu ở bên đó Bàn Tử thiếu thốn tiền bạc gì thì cứ nói thẳng với tôi, tôi sẽ chuyển tiền.

Tôi nghĩ Bàn Tử rồi sẽ khá lên thôi. Bàn Tử không phải là người dễ chìm đắm trong đau buồn u uất, anh ta biết Vân Thái cũng không muốn thấy ông chủ Béo của mình trở nên kém thú vị hơn xưa. Bàn Tử sẽ dần dần khá lên thôi, mặc dù chuyện này chắc chắn sẽ để lại trong lòng anh ta một vết sẹo không bao giờ lành. Nhưng Bàn Tử là người tốt, ông trời sẽ không làm khó anh ta quá lâu.

Sau khi tôi tăng lương cho Vương Minh, thái độ làm việc của cậu ta đã tích cực hơn nhiều. Hơn nữa tôi cũng đã quay về, công việc của chú Ba bên kia có gì sẽ được báo cáo đến tận cửa hàng của tôi. Nhiều người không biết quan hệ của tôi với cậu ta, nghĩ cậu ta là thân tín của tôi nên ra sức nịnh bợ cậu ta. Giá trị cuộc đời của cậu ta hình như đang dần dần tăng lên, tinh thần cũng sáng sủa hơn nhiều.

Thấy thái độ làm việc của cậu ta tốt, tôi bắt đầu dạy cậu ta cách xử lý một số công việc, cậu ta lên tay rất nhanh, sau đó quả thực cũng giúp đỡ tôi không ít. Tuy tôi không trông mong cậu ta có thể trở thành một trợ thủ đắc lực như Phan Tử, nhưng dần dần tôi cũng bắt đầu nghĩ, mình có thể dựa vào cậu ta trong nhiều vấn đề rồi.

Continue lendo

Você também vai gostar

4.5K 405 6
Ở đây không có gì cả nên mới gọi là "Tài liệu không đề"
38.6K 7.4K 73
1. Người chơi trốn đông tránh tây vô cùng chật vật trong trò chơi vô hạn, mỗi ngày đều hy vọng tìm được phòng an toàn trong phó bản. Tại đây, chỉ cầ...
1.1K 139 3
"Các ngươi đã nghe đến Cung Thượng Giác vừa thu nhận một cái đồ đệ chưa?" *độc sủng allvienchuy, sủng Cung Viễn Chủy tận trời *có yếu tố sinh tử văn...
1.7K 205 11
Huyền Chân tướng quân mang tâm tư không đứng đắn với Nam Dương tướng quân. Hắn vẫn luôn vì cái tâm tư không đứng đắn này mà bị dày vò liền bao nhiêu...