Đạo Mộ Bút Ký - Quyển 8

Galing kay XiaoYing0820

59.3K 2.6K 122

Đạo mộ bút ký - 盗墓笔记 Quyển 8 Đại kết cục - 大结局 Tác giả: Nam Phái Tam Thúc - 南派三叔 Thể loạ... Higit pa

Chương 1: Một Người Khác Trong Trái Tim Của Ngô Tà
Chương 2: Lỗ Hổng Khắp Nơi
Chương 3: Vương Bát Khâu
Chương 4: Thế Gian Có Một 'Đóa' Giải Ngữ Hoa
Chương 5: Ngô Tam Tỉnh Trở Về
Chương 6: Bốn Đứa Trộm Mộ To Đầu Tại Trường Sa
Chương 7: Phản Kích Của Ngô Tà
Chương 8: Tên Tôi Là Phan Tử
Chương 9: Kết Thúc Thời Đại Của Ngô Tam Tỉnh
Chương 10: Cái Kết Của Một Số Người
Chương 11: Lời Mời Của Cầu Đức Khảo
Chương 12: Người Đến Từ Trương Gia Cổ Lâu
Chương 13: Đề Nghị Hợp Tác
Chương 14: Hồ Quái Vật
Chương 15: Vết Rạch Trên Người Bàn Tử
Chương 16: Bức Tranh Bí Ẩn Trên Bụng Bàn Tử
Chương 17: Thiếu Niên Đạo Mộ Bao Da
Chương 18: Phá Vỡ Suy Luận Trước Đây
Chương 19: Bàn Tử Tỉnh Lại
Chương 20: Tòa Cổ Lâu Là Cảnh Tượng Kỳ Quái Nhất Trên Thế Giới
Chương 21: Chuyện Trong Đường Hầm
Chương 22: Bên Trong Tấm Gương Có Gì?
Chương 23: Chuẩn Bị Xuất Phát
Chương 24: Sự Tấn Công Của Kẻ Thần Bí
Chương 25: Không Có Lựa Chọn
Chương 26: Chuyện Kỳ Quái Không Thể Nghĩ Đến
Chương 27: Tôi Nhìn Thấy Chính Tôi
Chương 28: Bắt Ngô Tà
Chương 29: Thật Giả Khó Phân
Chương 30: Bị Cô Lập
Chương 31: Bóng Ma Xuất Hiện
Chương 32: Bí Mật Trong Sơn Động
Chương 33: Sự Thật Của Ngọn Núi
Chương 34: Mật Lạc Đà
Chương 35: Chúng Ta Đều Là Thức Ăn Của Mật Lạc Đà
Chương 36: Chiếc quan tài bí ẩn được vận chuyển vào cổ lâu năm đó
Chương 37: Lên Đường
Chương 38: Những Cái Bóng Khác Nhau Trên Tường
Chương 39: Bí Mật Trong Điện Thoại Của Tiểu Hoa
Chương 40: Tổ Tiên Của Mật Lật Đà
Chương 41: Cỗ Máy Bí Ẩn Trong Gương Cổ
Chương 42: Có cái gì đó ở trên cùng của hang động
Chương 43: Gương Ma Thuật Của Dạng Thức Lôi
Chương 44: Bẫy Cát Chảy
Chương 45: Bóng Đen
Chương 46: Cách Thoát Hiểm Của Bàn Tử
Chương 47: Cuối Cùng Đã Tìm Thấy Trương Gia Cổ Lâu
Chương 48: Tầng Thứ Hai Của Cổ Lâu
Chương 49: Quả Thần Tiên Ở Tầng Thứ Ba Của Cổ Lâu
Chương 50: Gia Phả Trương Gia
Chương 51: Tiếp Tục Khám Phá
Chương 52: Ý Nghĩa Của Cái Tên Trương Khởi Linh
Chương 53: Trương Khải Sơn
Chương 54: Mọi Người Đều Đã Chết
Chương 55: Lựa Chọn Khó Khăn
Chương 56: Cắt Đầu Lão Thái Thái
Chương 57: Địa Cung Của Cổ Lâu
Chương 58: Cỗ Quan Tài Thần Bí
Chương 59: Súng Tiểu Liên Và Bánh Tông
Chương 61: Thông Đạo Ở Trong Nước
Chương 62: Sương Mù Dày Đặc
Chương 63: Giải Cứu Lần Nữa
Chương 64: Trở Về
Chương 65: Manh Mối Trong Sự Tuyệt Vọng
Chương 66: Máy Tính Kỳ Quái
Chương 67: Bí Mật Của Máy Tính
Chương 68: Bí Mật Dưới Của Hàng Của Chú Ba
Chương 69: Thiên Hoa Bản
Chương 70: Khám Phá Sâu Hơn Nữa
Chương 71: Bẫy Máy Tính
Chương 72: Quá Khứ Của Ông Nội
Chương 73: Quỷ Dị
Chương 74: Trở Về Số Không
Chương 75: Muộn Du Bình Xuất Hiện
Chương 76: Lời Từ Biệt Của Muộn Du Bình
Chương 77: Lại Đến Nhị Đạo Bạch Hà
Chương 78: Thánh Tuyết Sơn
Chương 79: Quáng Tuyết
Chương 80: Quê Hương
Chương 81: Tổng Kết
Sơ Đồ Đọc Đạo Mộ Bút Ký

Chương 60: Lại Có Một Cái Xác Của Tiểu Ca

867 33 1
Galing kay XiaoYing0820

Mặc dù cái xác đã trương phình lên, nhưng chúng tôi vẫn nhận ra hình xăm đó chính là hình xăm Kỳ Lân. Nhưng để ý kỹ một chút là biết ngay đó không thể là Tiểu Ca được. Bởi vì tuy rằng hình xăm này rất giống, nhưng cẩu thả hơn hình xăm của Tiểu Ca nhiều, hơn nữa, người này có nước da ngăm đen, và quan trọng nhất là, đầu tóc người này lẫn rất nhiều sợi bạc.

Chúng tôi lại thả thi thể xuống nước, bởi vì mùi xác thối thực sự quá khó ngửi. Ngay khi cái xác vừa rơi xuống nước, tôi mới liền nhận ra, không ngờ cái xác này lại chính là lão Bàn Mã.

Hẳn là lão ta đã bám theo đội ngũ của Muộn Du Bình vào đến nơi này. Tôi nghĩ thầm, không biết làm sao mà chết ở đây.

Lần cuối cùng khi gặp lão Bàn Mã, tình trạng của lão ta như thể đã bị kích thích đến phát điên rồi. Tôi cũng không biết là lão ta điên thật, hay giả điên. Sau đó, lão ta không hề xuất hiện nữa, tôi cũng chẳng có hứng thú với câu chuyện của lão ta. Loại người như lão – ngày trước là vì mấy túi lương thực mà có thể ra tay tàn sát nhiều người như thế, đã vậy lại còn duy trì đầu dây mối nhợ với cái bóng ma kia – nhất định là một kẻ tham lợi trước mắt. Bất kể là lão theo dõi đội ngũ của Muộn Du Bình với mục đích gì, tôi cũng không có hứng thú suy đoán.

Cái xác lại từ từ chìm xuống. Thi thể đã trương phình, trông rất đáng sợ. Lão Bàn Mã rất già, nhưng bây giờ thi thể lão đã ngấm no nước đến mức không thấy được một nếp nhăn nào nữa. Nếu không phải Muộn Du Bình vẫn còn ở bên ngoài, tôi sẽ còn tưởng đây là thi thể Muộn Du Bình thật ấy chứ.

Cuộc đời này của lão Bàn Mã là một tấn bi kịch. Có điều, lão ta cũng coi như là phải kiếp lắm. Con người ai cũng phải trả giá cho tất cả những gì mình đã làm, lão Bàn Mã có kết cục như bây giờ thực ra cũng là hợp lý.

Chúng tôi đi qua, bước lên bậc thang, bước vào trong mấy tấm màn che. Tôi đã trải qua quá nhiều lần lật tung các tấm màn che rồi, chẳng còn tiếc gì nữa, cũng không còn bất kỳ cảm giác hồi hộp hay tò mò gì nữa.

Giữa các lớp màn che là một chiếc giường lớn bằng ngọc thạch. Trên giường lại chẳng có gì cả, trống trơn.

Bàn Tử hỏi: “Sao lại chẳng có gì thế này? Cả một thế trận to như vậy, gian mộ thất lớn nhất luôn rồi, thế mà lại chẳng có gì cả?”

Tôi hỏi Bàn Tử: “Anh đi qua nhiều cổ mộ rồi, anh có cảm thấy đây là một quan sàng hay không?”

“Từ độ cao mà nói thì có thể lắm.” Bàn Tử nói.

Tôi liền bảo: “Anh nhìn cái quan sàng này mà xem, có dấu vết bị đè nghiến xuống rất sâu trong một thời gian dài. Chắc hẳn đã từng có một cỗ quan tài cực nặng đặt trên chiếc giường này. Thế nhưng, bây giờ không thấy cỗ quan tài đó đâu nữa.” Tôi sờ lên dấu vết còn sót lại trên quan sàng – đây chắc chắn không phải dấu vết do chất liệu gỗ đóng quan tài để lại, cho dù là chất gỗ nặng đến mấy thì cũng không thể để lại dấu vết sâu như vậy được. Bởi vì loại ngọc thạch này rất cứng, để tạo nên dấu vết như thế này thì chắc hẳn phải là một cỗ quan tài bằng kim loại, hoặc là mép ngoài cỗ quan tài gỗ có lắp ráp nhiều bộ phận bằng kim loại.

Tôi cảm thấy giả thiết sau có khả thi hơn một chút, bởi vì tất cả các cỗ quan tài chúng tôi từng bắt gặp ở phía trên đều làm bằng gỗ cả. Hơn nữa, thi thể bên trong đa phần đều đã hóa thành xương trắng hết rồi. Nếu là quan tài hoàn toàn bằng kim loại, giá mà có khoáng thạch ở đây thì cũng có thể đúc được. Nhưng tôi lại không thấy dấu vết của lò luyện kim loại được sử dụng lâu năm trong gian mộ thất này. Vào thời cổ đại, nếu muốn đúc ra được món đồ kim loại to như thế thì phải tốn kém lãng phí không ít chút nào đâu. Hơn nữa, rèn đúc đòi hỏi một lượng nguyên liệu than đá cực lớn. Nếu người Trương gia đã tính toán một kế hoạch trồng cây cho hàng trăm năm xa xôi như thế, chứng tỏ, nguyên liệu gỗ là lựa chọn hàng đầu của bọn họ. Các cỗ quan tài mà chúng tôi từng bắt gặp ở phía trên có cùng chất gỗ với vật liệu xây cất cả tòa cổ lầu, đã thể hiện rõ điều này.

Xây dựng cả một tòa lầu gác hoành tráng đến thế ngay trong thâm sơn cùng cốc, xét toàn bộ khối lượng công việc đã khủng khiếp lắm rồi, còn về các chi tiết lặt vặt, cứ bớt được cái nào hay cái đó thôi.

“Không còn nữa. Chẳng lẽ quan tài tự mọc chân mà chạy rồi?” Bàn Tử nói, “Năm nay quan tài trong Trương gia cổ lâu cũng biến thành tinh rồi, thế chẳng phải là thành quan tài biến hình* rồi à! Úi giời ơi, sau này đổ đấu khổ chết mẹ rồi!”

* Nhại lại Transformers, tên tiếng Trung của dòng phim này là “Biến hình kim cang”, Bàn Tử nói thành nói là “Biến hình kim quan”.

“Tôi nghĩ quan tài này chắc đã bị chuyển đi rồi. Bọn họ dọn dẹp chỗ này, chắc là đang chuẩn bị để đưa một thi thể khác vào.” Tôi nói. Tôi nhìn dấu vết trên chiếc giường ngọc – những dấu vết này không phải bị hằn lên trong lúc sắp đặt quan tài, mà là trong lúc di chuyển quan tài đi. Nhưng không thể nào phán đoán được dấu vết này bị hằn lên vào khoảng thời gian nào nữa.

Tôi đứng ở vị trí quan sàng, nhìn khắp xung quanh một lượt, quả nhiên phát hiện mấy cái lỗ ở hai bên bậc thang nơi tôi bước lên.

Vào thời cổ đại, khoan lỗ trên đá là một kỹ thuật hết sức tinh vi, vết mài trên các cái lỗ cũng tương đối tỉ mỉ. Tuy nhiên, những lỗ thủng này không phải được đục vào theo chiều thẳng, mà tạo thành hình xoắn ốc rất rõ ràng ở bên trong lỗ. Những lỗ này được đục rất sâu, kỹ thuật thời cổ không thể nào làm được. Có lẽ những cái lỗ này được đục bằng máy khoan thời hiện đại cũng nên, nhưng không biết là máy khoan tay hay là máy chạy xăng. Rõ ràng, nơi này đã được lắp đặt sơ qua một số thiết bị. Quả nhiên suy đoán của tôi không sai.

Bàn Tử gật đầu: “Tôi hiểu rồi. Ý cậu là, bọn họ vốn là muốn vận chuyển cái thi thể kia vào chỗ này, cho nên bọn họ phải di dời cỗ quan tài nguyên gốc ở đây đi trước, tu hú chiếm tổ chim khách chính là đây. Nhưng mà vì sao ở đây vẫn không có gì cả? Cái thi thể mà bọn họ chuyển vào đi đâu rồi?”

Thực ra cái thi thể kia có được vận chuyển vào đây thành công hay không thì chẳng ai biết. Tôi có hơi hối hận, sao lúc trước tôi không bám lấy cái bóng kia hỏi cho rõ ràng một chút. Rốt cuộc bọn họ đã vận chuyển thi thể đó vào chưa? Nhưng tôi nghĩ chắc hẳn là đã vào rồi. Bằng không, với thói quen của tổ chức, lần thứ nhất không được tất sẽ có lần thứ hai. Mà chuyến khảo cổ ở Ba Nãi chỉ có một lần, hơn nữa, theo lời kể của A Quý, thì đội ngũ rời đi có vẻ rất bình thường, như thể là đã chiến thắng trở về vậy.

“Thế làm sao bây giờ?” Tôi nhìn xung quanh, phát hiện nơi này lại chẳng còn chỗ nào để đi nữa. Ngoài ra, tôi cũng biết, xung quanh chúng tôi cơ bản toàn là cát chảy cả thôi, vị trí của chúng tôi bây giờ chính là ở ngay giữa tầng cát lún mà chúng tôi từng đi qua. Nếu tôi tính toán không lầm, thì vị trí tầng cát lún nơi chúng tôi đã từng đến chắc hẳn đang nằm ở ngay trên đỉnh đầu chúng tôi bây giờ.

Lúc ấy tôi còn thấy lạ, một tầng cát lún mà sao lại nông như thế, duỗi hai chân ra là chạm đến đáy. Bây giờ ngẫm lại, đó hoàn toàn là bởi dòng cát chảy bao bọc lấy một ngôi mộ, nền đá mà chân tôi chạm phải chính là đỉnh mộ. Nếu không biết đến đường mật đạo kia, thì hoàn toàn không thể nào đào xuống mộ này từ chỗ khác được. Cát mịn như thế, chắc chắn là đã được xử lý đặc biệt gì đó rồi, chúng tôi không thể tiến hành bất cứ công trình nào ở trên mặt cát ấy.

Tôi hỏi Bàn Tử làm sao đây, không ngờ đến đây thì lại là ngõ cụt. Dựa vào toàn bộ manh mối có được để phán đoán, thì giả thiết khả dĩ nhất là: lúc đó Muộn Du Bình đã chui lên từ bên dưới quan sàng này, hắn chui ra ngoài từ nơi đây, rồi đi qua mật đạo kia, lên đến tầng thứ nhất của tòa cổ lâu.

Nhưng quanh quan sàng này lại chẳng có cánh cửa nào, vì vậy, tôi với Bàn Tử bắt đầu chia nhau ra lục soát gian mộ thất này, muốn mau chóng tìm được một chút dấu vết có giá trị nào. Phải biết rằng, đã có rất nhiều người đi ra khỏi nơi này, thì không lý gì lại không để lại bất cứ dấu vết nào cả. Tôi tin rằng chắc chắn sẽ có manh mối nào đó có thể giúp chúng tôi. Quả nhiên, Bàn Tử tìm được một tàn thuốc ở bên một chân tường.

“Chuẩn rồi. Thiên Chân, bọn họ ra ngoài từ đây này. Đây gọi là ‘Suối Ngọc’, lúc nãy tôi cũng tìm được loại thuốc lá này trên người một người anh em đã tèo đấy.” Bàn Tử nói, “Người anh em này mang cả cây thuốc loại này cơ, chắc hẳn là một cái ống khói di động đây. Thuốc này nhất định là do anh ta hút đấy.”

Tôi đến chỗ Bàn Tử, nhìn quanh vị trí của tàn thuốc này, phát hiện còn có mấy đầu lọc thuốc lá khác bị nhét vào trong khe hở trên tường gần đó.

Vị trí vứt tàn thuốc rất rải rác – hoặc là do một người nhàm chán đến cực độ, vừa hút thuốc vừa đi nhét đầu lọc thuốc vào khe tường, hoặc là do từng có rất nhiều người hút thuốc ở đây.

Tôi đoán là vế sau. Nhưng mà lạ thật, vì sao bọn họ lại tụ tập hết ở bờ tường này để hút thuốc? Dù sao đây cũng không phải dưới khu Bờ Tường Cũ – mọi người cùng nhau hút thuốc tán gẫu, ngắm mặt trời mọc lại lặn, cuộc sống nhàn nhã nhàm chán cực kỳ. Bọn họ tập trung bao nhiêu người lại đây hút thuốc, chẳng lẽ cửa hang nằm ở ngay sau bức tường này?

Nhưng thế thì thật vô lý! Tôi nghĩ thầm, có đứa mẹ nào quy định hễ cứ đi vào từ đâu là phải ngồi xổm hút thuốc ở đó. Hơn nữa, theo giải thích của Bàn Tử, quá trình bọn họ tiến vào nơi này căng thẳng cực kỳ, nhiều người đã trúng độc, có lý nào lại nhàn nhã hút thuốc ở đây làm gì.

Tôi nói: “Chúng ta mô phỏng lại tình huống lúc đó xem sao. Nếu anh là một người đã bị trúng độc, trăm cay ngàn đắng mới vào được nơi này, anh sẽ làm gì?”

Bàn Tử nói: “Nhất định là sẽ thở gấp, chỗ nào nằm được là nằm vật ra đó luôn. Trừ phi là bị lão đại đạp mông, hoặc phía sau còn có nguy hiểm gì đe dọa, chứ không, ông đây thế nào cũng phải nằm đến khi tỉnh lại mới thôi.”

“Thế lúc anh nghỉ ngơi liệu có hút thuốc không?”

“Mẹ nó chứ, hút thuốc thì phải xem là lúc nào đã! Nếu là sau một đêm quần nhau bảy lần, lúc nghỉ ngơi không chỉ hút thuốc, mà còn phải quất mấy bát canh ngẩu pín nữa để bồi bổ mới được. Nhưng nếu bị trúng độc ở đây, đến thở còn không ra hơi nữa là hút thuốc, làm thế để chết à?”

Tôi gật đầu, Bàn Tử liền hỏi tiếp giống y như tôi đã nghĩ: “Cậu hỏi cái này làm gì?”

Tôi kể lại một lượt suy nghĩ của mình cho Bàn Tử nghe. Bàn Tử nói: “Chậc, tôi nói cậu hay, nhìn hết chỗ này một lượt xem, nơi hút thuốc tốt nhất chính là chỗ bậc thang kia kìa. Nơi đó có tầm nhìn rộng mở, hơn nữa, còn có thể ngồi mà hút thuốc. Chứ ở chỗ này, hoặc là phải ngồi xổm dưới chân tường, hoặc là phải đứng, bực cả mình! Cho nên, vị trí này chắc chắn là có ý nghĩa gì đó. Tôi bảo cậu nhé, cái này rất giống một trường hợp… đó là… chờ phụ nữ đi vệ sinh!”

“Cái gì mà đi vệ sinh?” Tôi lấy làm lạ hỏi. Bàn Tử nói: “Chưa có bạn gái bao giờ à? Tôi nói cậu hay, phụ nữ phiền phức cực kỳ, mỗi lần các cô vào nhà vệ sinh là đủ thời gian cho cánh đàn ông tụi mình quất liền ba ván mạt chược lận. Cho nên, nếu có một đám bạn bè cùng nhau đi chơi, cánh phụ nữ vào nhà vệ sinh, thì trong lúc đó, đám đàn ông của các cô thế nào cũng sẽ kéo nhau tìm một chỗ mà hút thuốc, thường là ở chân tường gần nhà vệ sinh ấy. Cậu có thể tưởng tượng thế này – gió đêm hiu hắt, mấy thằng đàn ông đứng ngồi hút thuốc, hai vai co rúm lại, cùng nhau cười khổ, tâm sự những chuyện mà mình thực sự muốn tán gẫu. Đến khi bọn họ đi rồi, thì tàn tích của chỗ đó sẽ giống y như thế này này.”

Tôi gãi đầu gãi tai, chẳng hiểu gì cả: “Ý anh là, đó là bởi cánh phụ nữ trong đội và Hoắc lão thái đột nhiên muốn đi vệ sinh, cho nên đám đàn ông phải lánh mặt đi?”

“Tôi xem số lượng tàn thuốc nơi này thì thấy cũng không đúng lắm. Chẳng lẽ Hoắc lão thái đi vệ sinh xong còn phải đắp lại lớp trang điểm à?” Bàn Tử nói, “Tôi cảm thấy tính chất tương tự với đi vệ sinh thôi, nhưng xem ra cái việc này còn tốn thời gian hơn đi vệ sinh nhiều. Nhưng mà tôi đoán, việc này không phải là bị thương phải cởi quần áo cấp cứu gì gì đó đâu. Nếu là cấp cứu thì chắc chắn là ai cũng quýnh cả lên rồi, làm gì để ý cái gì mà lễ nghi hay không lễ nghi, tụi đàn ông chẳng cần phải tránh mặt gì hết. Cho nên, tôi cảm thấy khả năng lớn nhất là… cánh phụ nữ thay quần áo.”

“Thay quần áo? Sao đột nhiên lại thay quần áo? Có phải dạ tiệc gì đâu, mà còn phải phân biệt lễ phục trước và sau chứ?”

Bàn Tử suy nghĩ một chút, bỗng nhìn về phía con sông hộ quan: “Ướt, quần áo của họ bị ướt! Bọn họ vừa ra khỏi nước!”

Ipagpatuloy ang Pagbabasa

Magugustuhan mo rin

1.1K 139 3
"Các ngươi đã nghe đến Cung Thượng Giác vừa thu nhận một cái đồ đệ chưa?" *độc sủng allvienchuy, sủng Cung Viễn Chủy tận trời *có yếu tố sinh tử văn...
1.7K 206 11
Huyền Chân tướng quân mang tâm tư không đứng đắn với Nam Dương tướng quân. Hắn vẫn luôn vì cái tâm tư không đứng đắn này mà bị dày vò liền bao nhiêu...
2.9K 293 6
"Câu chuyện lấy bối cảnh lúc DkBk học năm nhất trường U.A. Trong khoảng thời gian này, Katsuki bất ngờ qua lại với một người đàn anh khóa trên và có...
8.5K 418 38
Nguồn: AO3 Cp: Phạm Nhàn x Lý Thừa Trạch aka Nhị hoàng tử [Khánh dư niên] Vì quá mê cp này nên tui đã tìm cách sử dụng AO3 Sẽ chỉ có truyện ngọt, khô...