Khế ước hào môn_phần 1_Cận Ni...

Av DngQunhh

1.5M 19.5K 1.3K

Tác giả: Cận Niên Edit: Dương Quỳnh CẤM SAO CHÉP TRUYỆN MÌNH EDIT DƯỚI MỌI HÌNH THỨC KHI CHƯA ĐƯỢC MÌNH ĐỒNG... Mer

CHƯƠNG 1: MỞ ĐẦU
CHƯƠNG 2: BA GIAO NGƯỜI NÀY CHO CON
CHƯƠNG 3: CÔNG CHÚA CỦA TẦN GIA
CHƯƠNG 4: NẾU CÔ KHÔNG NHÌN THẤY
CHƯƠNG 5: CẢNH TƯỢNG KINH HOÀNG
CHƯƠNG 6: ĐÒN HIỂM
CHƯƠNG 7: LÀ NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA THƯỢNG QUAN HẠO TÔI
CHƯƠNG 8: CỨU TÔI, CỨU.... CỨU TÔI
CHƯƠNG 9: CÔ TA CHẲNG LÀ GÌ CẢ
CHƯƠNG 10: SẼ KHÔNG LÀM PHIỀN ANH NỮA
CHƯƠNG 11: NGỰA ĐỰC! ĐỪNG CÓ LÀM LOẠN
CHƯƠNG 12: KHÔNG ĐƯỢC LỘN XỘN
CHƯƠNG 13: ĐÂY LÀ NHÀ CỦA CHỊ
CHƯƠNG 14: LẦN SAU ĐỪNG LÀM VẬY NỮA
CHƯƠNG 15: KHIẾN CÔ MÊ MỆT ĐẾN THẦN HỒN ĐIÊN ĐẢO
CHƯƠNG 16: NGƯỜI ĐÀN ÔNG ẨN NHẪN ĐỂ TRẢ THÙ
CHƯƠNG 17: CON NGHĨ RẰNG TA KHÔNG DÁM DẠY CHO CON MỘT BÀI HỌC!
CHƯƠNG 18: ẢO GIÁC CỦA CÔ
CHƯƠNG 19: TÔI KHÔNG CÓ CÁCH NÀO CẢM KÍCH CÔ ĐƯỢC!
CHƯƠNG 20: KHÔNG CẦN ANH XEN VÀO
CHƯƠNG 21: CHẲNG QUA CHỈ LÀ HÔN EM MÀ THÔI
CHƯƠNG 22: HÈN HẠ HAY KHÔNG HÈN HẠ
CHƯƠNG 23: NẾU NHƯ BẤT NGỜ XẢY RA CHUYỆN
CHƯƠNG 24: BÍ MẬT CỦA ANH
CHƯƠNG 25: BÃO TÁP
CHƯƠNG 26: DI CHÚC CỦA TẦN CHIÊU VÂN
CHƯƠNG 27: CHỊ LÀ KẺ THẤT BẠI
CHƯƠNG 28: THÍCH BỊ NGƯỜI KHÁC BẮT NẠT NHƯ VẬY SAO?
CHƯƠNG 29: TÔI KHIẾN CÔ THOẢ MÃN THÌ THẾ NÀO?
CHƯƠNG 30: NỤ HÔN KÍCH ĐỘNG CỦA HAI NGƯỜI
CHƯƠNG 31: CẢM GIÁC BỨC BÁCH VÀ NGUY HIỂM
CHƯƠNG 32: TÔI CHƯA TỪNG NÓI GÌ CẢ
CHƯƠNG 33: CÔ KHÔNG HỌC ĐƯỢC CÁCH NGOAN NGOÃN!
CHƯƠNG 34: XẢY RA CHUYỆN
CHƯƠNG 35: GIÚP TÔI ĐIỀU TRA RÕ RÀNG
CHƯƠNG 36: KHÔNG BUÔNG THA CHO CÔ
CHƯƠNG 37: TÔI THÍCH ANH, DIỀU ĐÓ KHÔNG ĐÁNG BỊ CHÀ ĐẠP (16+)
CHƯƠNG 38: GIẢ BỘ NGÂY THƠ LÀM GÌ?
CHƯƠNG 39: TẦN MỘC NGỮ, CÔ KHÔNG XỨNG!
CHƯƠNG 40: MUỐN RA TAY SAO?
CHƯƠNG 41: BUÔNG THA CHO TÔI ĐI
CHƯƠNG 42: HÃY DẪN TÔI ĐI
CHƯƠNG 43: CẢM GIÁC THẾ NÀO?
CHƯƠNG 44: ANH THẬT BIẾN THÁI
CHƯƠNG 45: THƯỢNG QUAN HẠO, TÔI SAI RỒI
CHƯƠNG 46: TÔI SẼ HUỶ HOẠI CÔ TA
CHƯƠNG 47: XEM CÔ CÒN THUẦN KHIẾT Ở CHỖ NÀO
CHƯƠNG 48: ĐÃ BAO LẦN KHÔNG THỂ KHỐNG CHẾ
CHƯƠNG 49: HÃY ĐỂ HẠO ĐẾN GIÚP EM ẤY
CHƯƠNG 50: KHÔNG THỂ KIỂM SOÁT TÂM TƯ
CHƯƠNG 51: ĐẾN CẢM ƠN TÔI NỮA ~!
CHƯƠNG 52: YÊU CÔ GÁI NÀY
CHƯƠNG 53: GHEN SAO?
CHƯƠNG 54: CÓ BIẾT HẬU QUẢ SẼ NHƯ THẾ NÀO KHÔNG?
CHƯƠNG 55: ĐÍNH HÔN HẠNH PHÚC
CHƯƠNG 56: ANH HÃY CỨU CHỊ TÔI ĐI!
CHƯƠNG 57: ANH HÃY ĐỂ EM ĐƯỢC CHẾT!
CHƯƠNG 58: VÌ SAO KHÔNG PHẢI LÀ CÔ BỊ CƯỠNG BỨC?
CHƯƠNG 59: KẾT QUẢ ĐIỀU TRA
CHƯƠNG 60: NGƯỜI PHỤ NỮ TÂM ĐỊA RẮN RẾT NHƯNG MANG MẶT NẠ THANH THUẦN
CHƯƠNG 61: TÔI YÊU LẦM ANH
CHƯƠNG 62: CÔ VẪN CÒN Ở ĐÓ
CHƯƠNG 63: TÔI KHÔNG HÈN HẠ NHƯ VẬY!
CHƯƠNG 64: HÌNH PHẠT ĐẦU TIÊN
CHƯƠNG 65: CÓ LÀM ÔNG THẤT VỌNG KHÔNG?
CHƯƠNG 66: TỐT NHẤT CÔ KHÔNG NÊN GIẢ VỜ
CHƯƠNG 67: TÔI HẬN MÌNH KHÔNG THỂ GIẾT CHẾT ANH
CHƯƠNG 68: CÔ MÀ LẠI LÀ.... (16+)
CHƯƠNG 69: CÀNG MUỐN LÀM VẬY VỚI CÔ (18+)
CHƯƠNG 70: CỨ KHÔNG MẶC GÌ MÀ ĐI RA NGOÀI
CHƯƠNG 71: CẦU XIN TÔI ĐI
CHƯƠNG 72: CÔ CẢM THẤY RẰNG TÔI ĐANG ÉP BUỘC CÔ SAO?
CHƯƠNG 73: KHAO KHÁT MỘT THỨ KHÁC
CHƯƠNG 74: EM VẪN CÒN MUỐN CHE CHỞ CHO CÔ TA SAO?
CHƯƠNG 75: LẦN NÀY, TÔI SẼ KHÔNG NHÂN TỪ NỮA!
CHƯƠNG 76: HÌNH PHẠT VÔ CÙNG TÀN NHẪN! (16+)
CHƯƠNG 77: HƯƠNG VỊ CỦA CÔ CHẲNG QUA CŨNG CHỈ NHƯ THẾ NÀY (18+)
CHƯƠNG 78: NGAY CẢ CHA RUỘT CŨNG CHÁN GHÉT CÔ ĐẾN VẬY
CHƯƠNG 79: TÔI SẼ CÒN VÔ LIÊM SỈ HƠN
CHƯƠNG 80: VẬY THÌ ANH CỨ YÊU ĐI
CHƯƠNG 81: TỪ LÚC NÀO THÌ ĐẾN LƯỢT CÔ TÍNH SỔ VỚI TÔI?
CHƯƠNG 82: EM CÓ THỂ CHẤP NHẬN ANH KHÔNG?
CHƯƠNG 83: ANH LÀ GÌ CỦA TÔI
CHƯƠNG 84: ỨC HIẾP TÔI RẤT VUI SAO?
CHƯƠNG 85: ĐỘT NHIÊN LẠI GẦN
CHƯƠNG 86: TÔI TRẢ THÙ, KHÔNG BAO GIỜ LÀ ĐỦ!
CHƯƠNG 87: TÔI ĐIÊN RỒI NÊN MỚI CẢM THẤY EM RẤT ĐÁNG THƯƠNG
CHƯƠNG 88: CHẲNG QUA ANH CHỈ LÀ NHẤT THỜI HỨNG THÚ VÀ HIẾU KỲ
CHƯƠNG 89: CÔ CÓ QUA LẠI VỚI HẠO KHÔNG?
CHƯƠNG 90: ĐÁNH ĐỦ CHƯA?
CHƯƠNG 91: ANH CHIẾM KHÔNG ÍT TIỆN NGHI CỦA NGƯỜI TA
CHƯƠNG 92: CHO CÔ MỘT CƠ HỘI GIẢI THÍCH
CHƯƠNG 93: ANH ĐÃ HỨA THÌ SẼ VĨNH VIỄN GIỮ LỜI
CHƯƠNG 94: TÔI PHẢI CÓ ĐƯỢC TẦN MỘC NGỮ!
CHƯƠNG 95: CHỊU ĐỰNG CÔ GÁI GIẢ DỐI NÀY ĐỦ RỒI
CHƯƠNG 96: CAMERA NÀY LÀ SAO!
CHƯƠNG 97: ĐÃ KHÔNG CÒN KỊP RỒI SAO?
CHƯƠNG 98: NGOAN NGOÃN TRỞ VỀ TRONG VÒNG BA NGÀY
CHƯƠNG 99: TRÁI TIM CỦA ANH ĐƯỢC LÀM BẰNG CÁI GÌ?
CHƯƠNG 100: CÔ THẬT SỰ ĐÃ CHỌC GIẬN TÔI!
CHƯƠNG 101: THƯỢNG QUAN HẠO, RỐT CUỘC CHUYỆN NÀY LÀ SAO?
CHƯƠNG 102: BỖNG NHIÊN DỊU DÀNG
CHƯƠNG 103: EM MUỐN GÌ?
CHƯƠNG 104: LẦN NÀY, ANH KHÔNG MUỐN TIẾP TỤC CHE DẤU NỮA
CHƯƠNG 105: EM NGHĨ RẰNG VÌ SAO TÔI LẠI ĐAU KHỔ (18+)
CHƯƠNG 106: CHỈ LÀ CHƠI ĐÙA MÀ THÔI!
CHƯƠNG 107: KHÔNG ĐƯỢC PHÉP PHẢN KHÁNG
CHƯƠNG 109: ĐỪNG TIẾP TỤC NHẪN NHỊN CHỊU ĐỰNG NỮA!
CHƯƠNG 110: ANH ÁY NÁY VÀ YÊU THƯƠNG SÂU ĐẬM
CHƯƠNG 111: TẤT CẢ SẼ MAU CHÓNG KẾT THÚC
CHƯƠNG 112: XIN CHỊ CÓ LƯƠNG TÂM MỘT CHÚT
CHƯƠNG 113; HAI NGƯỜI ĐÃ TỪNG PHÁT SINH QUAN HỆ CHƯA?
CHƯƠNG 114: SỐNG CHUNG VỚI NHAU VÀI NGÀY
Chương 115: Tần Mộc Ngữ, Em Rốt Cuộc Là Muốn Cái Gì
Chương 116: Từ Sớm Giữa Bọn Họ Cái Gì Cũng Đã Không Thể Nói Rõ Ràng!
Chương 117: Một Chút Danh Dự
Chương 118: Tôi Cảm Thấy Buồn Nôn
Chương 119: Đừng Trách Tôi Không Khách Khí
Chương 120: Cô Ấy Mất Tích Có Liên Quan Tới Em?
Chương 121: Thấy Địa Ngục
Chương 122: Cái Chết Gần Kề.
Chương 123: Anh Không Thể Kết Hôn
Chương 124: Chuyện Đó, Là Chị Ta Làm
Chương 125: Vì Sao Không Chúc Tôi Hạnh Phúc?
Chương 126: Nói Cho Tôi Biết Cô Ấy Ở Đâu
Chương 127: Em Muốn Chết Lần Nữa
Chương 128: Anh Ta Sẽ Không Quan Tâm
Chương 129: Chỉ Tin Tưởng Bốn Chữ Kia, Nợ Máu Trả Máu
Chương 130: Cảm Giác Rất Hèn Mọn
Chương 131: Chết Cũng Không Bỏ Xuống Được
Chương 132: Nhất Định Phải Nhắc Nhở
Chương 133: Cô Ấy Ngồi Ở Bên Trong Có Đúng Không?
Chương 134: Hắn Nên Sớm Phát Hiện Ra!
Chương 135: Không Liên Quan Gì Tới Anh
Chương 136: Tôi Sẽ Tự Tay Xử Lý
Chương 137: Bởi Vì Lại Càng Muốn Dơ Bẩn Thêm
Chương 138: Rốt Cuộc Là Muốn Làm Như Thế Nào
Chương 139: Tôi Muốn Đứa Con Này
Chương 140: Không Ai Có Thể Giúp Tôi
Chương 141: Tôi Yêu, Cho Nên Tôi Sống
Chương 142: Tôi Vì Cái Gì Còn Muốn Em?
Chương 143: Giằng Co Gay Gắt
Chương 144: Cự Tuyệt
Chương 145: Đem Tất Cả Mọi Thứ Của Mày Hủy Đi!
Chương 146: Sẽ Không Để Cô Ấy Biết
Chương 147: Xin Cô Đừng Có Diễn Kịch Nữa.
Chương 148: Đây Là Sự Khoan Dung Tôi Dành Cho Cô, Dừng Lại Ở Đây Đi.
Chương 149: Bây Giờ, Tôi Sẽ Tự Mình Ra Tay
Chương 150: Dùng Cả Mạng Sống Cũng Muốn Che Chở Cô Ấy
Chương 151: Ai Tới Cứu Tôi
Chương 152: Đều Là Một Đám Cầm Thú
Chương 153: Tội ác bị che giấu
Chương 154: Dù cho tội ác bị che giấu
Chương 155: Tôi hiện tại để lại tự do cho cô!
Chương 156: Tần Mộc Ngữ, chúng ta dừng ở đây
Chương 157: Em nghĩ rằng tôi là chúa cứu thế sao?
Chương 158: Chúa Thì Biết Cái Gì?
Chương 159: Ghét Nhất Cái Kiểu Cô Bị Người Khi Dễ
Chương 160: Hoá Ra Thứ Anh Muốn Là Tín Viễn
Chương 161: Tôi Cũng Muốn Đi Tìm Cô Ấy
Chương 162: Anh Biết Cô Ấy Sao?
Chương 163: Khiến Người Ta Không Thể Không Muốn Ức Hiếp Em.
Chương 164: Là Vô Tình Hay Là Cố Ý?
Chương 165: Xin Lỗi, Tôi Vào Nhầm Chỗ
Chương 166: Chú Biết Mẹ Cháu Sao?
Chương 167: Thiếu Nợ Em, Không Phải Là Lam Tử Kỳ Tôi
Chương 168: Bị người khác chiều hư cũng là tội
Chương 169: Có hay không một chút động tâm
Chương 170: Rốt cuộc cái gì mới tính là một mạng người?
Chương 171: Tất cả đều không còn khả năng
Chương 172: Tốt nhất nên giữ khoảng cách với cô ấy
Chương 173: Tôi không phải cảm thấy kích thích, mà là ghê tởm
Chương 174: Anh thật sự thấy sợ
Chương 175: Tốt nhất vĩnh viễn đều hận như vậy
Chương 176: Tần Mộc Ngữ, em hãy nghe anh giải thích
Chương 177: Không gì không thể đối phó
Chương 178: Vì sao lại phải cố chấp như vậy?
Chương 179: Trả lời thành thật một chút không nên trả lời sai
Chương 180: Chúng ta sẽ ra ngoài ngay lập tức
Chương 181: Thượng Quan Hạo anh là ma quỷ, đã không thể bị trừng phạt
Chương 182: Chỉ là tôi không thương cô mà thôi!
Chương 183: Vì sao không thể ở trước mặt anh?
Chương 184: Một chút tôi cũng chưa quên
Chương 185: Không thể từ bỏ Tiểu Mặc
Chương 186: Em không cần rời đi, tôi đi
Chương 187: Quan hệ hiện tại là gì? Là người yêu?
Chương 188: Anh vẫn sẽ đối xử với tôi một cách khốn nạn như vậy sao?
Chương 189: Tâm hoảng ý loạn
Chương 190: Xem ra cô ta không muốn sống nữa
Chương 191: Vì sao luôn có người giúp anh giải thích
Chương 192: Anh đừng động một chút là lại cắn người
Chương 193: Không bằng chúng ta về nước.
Chương 194: Phát hiện có gì đó không thích hợp.
Chương 195: Cả đời này cũng sẽ không cảm động
Chương 196: không mong đợi sự tin tưởng của anh
CHƯƠNG 197: Cô rốt cuộc là có cảm giác gì với anh ấy
CHƯƠNG 198: KHÔNG CÓ NGƯỜI THỨ 3 THAM GIA
CHƯƠNG 199: TÔI ĐỒNG Ý
CHƯƠNG 200: ĐẾN SÂN BAY NGĂN NÓ LẠI

CHƯƠNG 108: ANH ĐUỔI CÔ TA ĐI

6.7K 70 15
Av DngQunhh

"Anh không cho phép em chết... Em để anh dìu, dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, anh cũng không cho phép em chết!" Thượng Quan Hạo ôm Tần Cẩn Lan hét lên, trong lòng đau nhói, dùng tốc độ nhanh nhất lao xuống tầng một.
Suốt đường đi Tần Cẩn Lan luôn kêu rên rỉ vì đau nhức, đau đến nỗi không ngừng khóc thút thít. Lòng Thượng Quan Hạo nóng như lửa đốt, trực tiếp vượt đèn đỏ mấy lần, ôm cô gái yếu ớt ở trong lòng, nhỏ giọng an ủi: "Sẽ không sao cả.... Sẽ hết đau ngay thôi, em cố chịu đựng một chút! Cẩn Lan....."
Trong đôi mắt sâu thẳm của anh là vẻ bàng hoàng và đau lòng, anh không ngờ được Tần Cẩn Lan sẽ tự sát vì chuyện đó! Anh không thể ngờ được! Cô lại không thể chấp nhận được... Đến mức không thèm quý trọng mạng sống của mình sao?!
*
Trong bệnh viện.
Trên người Thượng Quan Hạo đầy máu, bị một đám y tá và bác sĩ ngăn cản phía sau, không thể tiến lên phía trước được.
"Cô ấy thế nào rồi..." Anh trầm giọng hỏi, định đi lên xem.
"Anh đừng đi qua đây!" Y tá vội vàng ngăn anh lại, đẩy lồng ngực rắn chắc của anh, "Anh không thấy bệnh nhân cần được cấp cứu sao? Anh qua đó chính là gây thêm phiền phức! Dù sao chúng tôi cũng phải xem vết thương sâu đến mức nào rồi mới quyết định làm gì tiếp theo!"
Hai mắt Thượng Quan Hạo đỏ ngầu, trong mắt ngoại trừ cô gái đang nằm trên giường bệnh ra thì không tồn tại thứ khác.
Mấy người bác sĩ xem qua vết thương rồi bàn bạc trao đổi, quyết định khâu lại, người được đẩy vào bên trong.
"Haizz..." Y tá lại một lần nữa ngăn cản người đàn ông đang định lao lên, vô cùng lo lắng nhíu mày, "Chẳng phải tôi nói với anh là đừng có vào đây rồi hay sao! Phải khâu lại thì lát nữa mới tốt hơn được! Bây giờ anh có lo lắng thì cũng có làm được gì đâu. Lúc người ta còn sống thì không đối xử cho tốt, sao anh không suy nghĩ xem cô ấy tự tử vì lý do gì. Cô ấy còn trẻ như vậy, sao lại lấy tính mạng ra đùa giỡn!"
Thượng Quan Hạo buộc phải đứng lại, khuôn mặt tuấn tú tái xanh, dừng lại sau tấm rèm màu trắng.
Đúng...
Cô ấy còn trẻ như vậy, sao lại lấy tính mạng ra đùa giỡn!
Chán nản ngồi xuống băng ghế dài ở bên cạnh, lồng ngực Thượng Quan Hạo phập phồng lên xuống, trong đôi mắt là sự lo lắng và đau lòng, nhắm mắt lại thở dốc, tay nắm chặt thành nắm đấm áp lên trán, mặc cho câu hỏi này cứ lởn vởn tàn nhẫn hành hạ trái tim mình.
Cẩn Lan...
Cẩn Lan em không được xảy ra chuyện gì... Chỉ cần em không sao, anh có thể không tính toán so đo mọi chuyện, điều gì anh cũng đồng ý với em... Bất kể là chuyện tốt hay xấu, cho dù em đã từng làm ra những chuyện gì! Anh cần em.... cho tới bây giờ anh vẫn luôn cần em!
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, tiếng kim đồng hổ chạy tích tách đang giày vò thần trí anh.
Cuốc cùng bác sĩ cũng khâu xong bước ra từ phía sau tấm rèm màu trắng, tay dính đầy máu, họ đang nói với nhau chuyện gì đó.
Thượng Quan Hạo sải bước đi lên.
"Cô ấy thế nào rồi?" Anh lên tiếng hỏi.
"Ngài là... Ngài là Thượng Quan tiên sinh đúng không?" Bác sĩ đứng đầu nhận ra anh, vừa sửng sốt vừa kinh ngạc nói, sau đó nhanh chóng quay lại vấn đề chính, "Tôi đã xem qua tình hình của vị hôn thê của ngài, trên cổ tay bị rạch bốn đường, nhưng vết rạch lại không sâu, thời gian cũng không quá lâu. Ngoại trừ bị mất máu thì không có vấn đề gì lớn. Trước mắt vết thương đã được khâu lại, ngài có thể vào thăm cô ấy."
Trong đôi mắt sâu thẳm, hờ hững của Thượng Quan Hạo là vẻ đau đớn, bình tĩnh nói: "Cảm ơn."
Bóng dáng anh cao lớn, mạnh mẽ đi vào trong, mấy vị bác sĩ phía sau vẫn đang xì xào bàn tán gì đó.
Phía trên giường bệnh treo bịch máu để truyền, chất lỏng màu đỏ sậm truyền vào trong cơ thể Tần Cẩn Lan. Cô ta nghiêng khuôn mặt sang một bên, vì vừa ngâm mình trong bồn tắm nên vẫn còn ướt đẫm.
Thượng Quan Hạo chậm rãi cúi người xuống nhìn cô ta, trong ánh mắt đầy vẻ phức tạp.
May mắn là lúc đó đã trở về đúng lúc, nếu như muộn hơn một chút, liệu cô có còn cơ hội yếu ớt nằm trước mặt anh như bây giờ không? Nghĩ tới đây trái tim Thượng Quan Hạo thắt chặt lại đầy đau đớn. Khẽ vuốt tóc lại cho Tần Cẩn Lan, cúi người xuống hôn lên trán cô ta: "Xin lỗi, Cẩn Lan... Tỉnh lại đi, em nhất định phải tỉnh lại..."
*
Ngự gia
Trong hành lang thật dài, Ngự Phong Trì bước đi thật nhanh, nhưng hắn mắt lại bị một đoạn tin tức trên báo thu hút, bất giác bước chậm lại.
"Chỉ còn một tuần nữa là sẽ tới ngày diễn ra hôn lễ, thiên kim tiểu thư Tần thị lại tự sát vì tình." Tiêu đề bài báo được in thật to vô cùng lộ liễu, hắn không muốn để ý tới cũng không được. Sau khi đọc xong hết nội dung bài báo, sắc mặt Ngự Phong Trì liền trở nên u ám.
"Tiểu Phong!" Một giọng nói già nua từ tầng dưới vang lên.
Ngự Phong Trì ngừng lại một chút, nhoài người ra khỏi lan can, lễ phép đáp "Ông nội!" lúc này mới đi xuống tầng dưới.
"Hừ, cháu đưa ông xem một chút!" Ngự Kinh Đông cầm tờ báo kia quẳng lên trên bàn, chỉ vào nội dung trên đó nói, "Đây là thiên kim Tần gia lần trước cháu nói là cháu thích sao? Sao cháu không nói cho ông biết là cô ta sắp kết hôn với người khác?! Nếu như không phải cô ta tự sát làm náo loạn lên, thì ông cũng chẳng biết gì! Thằng cháu bất hiếu này.... Cháu...."
Ngự Phong Trì bị mắng thì hơi ngạc nhiên một chút, sau đó mới nhận ra là ông nội đã hiểu nhầm chuyện này.
"..." Hắn nở nụ cười, "Ông nội, ông nhầm rồi, người cháu nhìn trúng, không phải là vị tiểu thư Tần gia này."
"Cháu vẫn còn nguỵ biện! Báo chí cũng đã đăng rồi!" Ngự Kinh Đông vẫn còn tức giận nói.
Ngự Phong Trì nhìn chằm chằm nội dung trên tờ báo, nheo mắt lại: "Cô gái mà cháu thích không phải là cô ta... Loại đàn bà này, cũng chỉ có loại đàn ông như Thượng Quan Hạo mới để mắt tới."
"Vậy chuyện lần trước cháu nói là sao hả!" Ngự Kinh Đông thở hổn hển nói, "Lần trước chẳng phải cháu nói không tìm được một người, làm ông nội lật tung cả thành phố Z này tìm giúp cháu! Nếu không tìm thấy cháu còn định xông đến Tín Viễn đòi người! May mà ông chưa giao hết quyền lực của Ngự gia cho cháu, không thì chắc phải đeo mặt mo ra đường!"
Đôi mắt sâu thẳm của Ngự Phong Trì càng u ám, giọng nói khàn khàn: "Chính bởi vì ông không giao quyền hành cho cháu, mới khiến cháu mất cô ấy..."
"Cháu đừng có mà cãi chày cãi cối với ông. Cháu mau giải thích rõ ràng cho ông, chuyện gì đang xảy ra!" Ngự Kinh Đông chỉ vào tờ báo hỏi.
"Cháu cũng muốn biết là chuyện gì đang xảy ra... Vì tình tự sát, tại sao lại là vì tình?"
Hắn đè nén đáp án đang hiện ra vô cùng sống động trong lòng, xoay người rời đi, "Ông nội, cháu phải ra ngoài xem một chút."
"Này—— Cái thằng nghịch tử bất hiếu này, cháu mau quay lại cho ông."
Ngự Phong Trì chẳng hề nhúc nhích một chút nào, hắn lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số rất quen thuộc, đã rất nhiều ngày không thể liên lạc được.
Không ngờ rằng điện thoại lại kết nối được.
Hắn vui mừng, chờ có người bắt máy, thế nhưng tiếng 'tút...tút...tút...' vang lên hồi lâu nhưng vẫn không có ai bắt máy!
Mộc Ngữ... Tần Mộc Ngữ em đang ở đâu? Chuyện gì xảy ra với em vậy!
*
Đêm khuya, trong bệnh viện, Tần Cẩn Lan từ từ tỉnh lại.
Thượng Quan Hạo đã trông nom bên giường cô ta rất lâu, thấy cô ta tỉnh lại, đôi mắt sâu thẳm sáng lên, nắm chặt tay cô ta.
"Em thấy thế nào, có chóng mặt không? Cổ tay còn đau không?" Anh khẽ lên tiếng hỏi.
Tần Cẩn Lan chậm rãi đảo mắt sang, ánh mắt dừng lại trên mặt anh. Nhưng chỉ vừa nhìn có vài giây, hai mắt cô ta đã rưng rưng nước mắt, run giọng nói: "Tại sao anh lại cứu em... Em không muốn sống nữa, anh cứ để cho em chết đi.... Để cho em chết...."
Trong đôi mắt sâu thẳm của Thượng Quan Hạo là sự đau đớn, hai tay chống xuống bên cạnh hông cô ta, thì thầm nói: "Anh không quan tâm vì sao em lại muốn chết, Cẩn Lan, em nên nghe lời anh, đừng tự suy nghĩ lung tung."
"Em không suy nghĩ lung tung!" Tần Cẩn Lan kích động, mắt ngấn lệ, "Không phải anh đã chọn em gái em rồi sao? Anh đi cùng với nó, quang minh chính đại ở cùng nhau! Không hề cố kỵ một chút nào! Em biết anh ghét bỏ em, em đã từng bị cưỡng bức, em không còn sạch sẽ, vì vậy anh mới chán ghét em... Em không muốn sống nữa, em không chịu được! Anh để em chết!"
Tần Cẩn Lan vừa nói vừa giật dây truyền máu ra.
Sắc mặt Thượng Quan Hạo tái nhợt, nắm lấy cổ tay không bị thương của Tần Cẩn Lan đè chặt ở bên người, xoa dịu cảm xúc của cô ta: "Em không nên kích động như vậy, hãy nghe anh nói... Cẩn Lan em hãy nghe anh nói!"
Anh hét lên một tiếng, cuối cùng cũng làm cho người trong lòng an tĩnh lại.
Bộ dạng bi thương rơi lệ của Tần Cẩn Lan, khiến anh cảm thấy trái tim đau đớn vô cùng.
Thở dài một cái, Thượng Quan Hạo cúi đầu tựa vào trán cô ta, vừa âu yếm vừa buồn rầu, nhỏ giọng nói: "Cẩn Lan, chúng ta sắp kết hôn, em đừng suy nghĩ quá nhiều, được không? Nếu như anh không yêu em, thì sao anh lại muốn kết hôn với em chứ? Không được nhắc đến chuyện cưỡng bức nữa... Anh biết đó là kiệt tác của Tần Mộc Ngữ, anh ở cạnh cô ta chỉ là để trừng phạt mà thôi, anh muốn cho cô ta nếm trải những gì mà em đã phải chịu đựng! Anh còn hận cô ta hơn em!!... Rốt cuộc em đang suy nghĩ cái gì vậy?"
Đôi mắt của Tần Cẩn Lan, từ từ mở to.
"Không... Em không muốn..." Cô ta lại lần nữa khóc rống lên, "Hạo, anh là của em, em không muốn chia sẻ anh với những người phụ nữ khác, nhất là cô ta! Em hận cô ta, hận không thể giết chết cô ta! Vì sao anh có thể cùng cô ta phát sinh quan hệ, vì sao anh lại làm thế!"
Thượng Quan Hạo ôm cô ta vào lòng, Tần Cẩn Lan nói cái gì thì là cái đó, đề phòng cô ta bởi vì tâm tình quá kích động mà làm ra việc ngu xuẩn.
"Đúng vậy, anh sai rồi... Anh không nên nhất thời mê loạn bị cô ta dụ dỗ, là anh sai..." Anh hôn mi tâm và chóp mũi của cô ta, nhỏ giọng nói, "Cẩn Lan em đừng làm chuyện gì ngốc nghếch, đừng bao giờ làm như thế này nữa, đã biết chưa?"
Một phen giày vò đến suy kiệt, cuối cùng Tần Cẩn Lan cũng an tĩnh lại.
"Hạo... Hạo..." Cô ta vùi mặt vào cổ Thượng Quan Hạo.
Thật vất vả mới dỗ dành được cô ta, trong lòng Thượng Quan Hạo khẽ thở dài một hơi, ôm chặt lấy cô ta.
Phụ nữ là loài vật yếu đuối, bởi vì không chịu nổi việc này nên Tần Cẩn Lan mới muốn tự tử, còn Tần Mộc Ngữ thì sao? Trong đôi mắt sâu thẳm của Thượng Quan Hạo cuồn cuộn sóng lớn, nhớ lại lần đầu tiên chiếm đoạt cô, có chết cô cũng không chịu thừa nhận mình đã tính kế để Cẩn Lan bị cưỡng bức, chết cũng không chịu cầu xin anh một câu. Cho dù là bị làm nhục và đau đớn đến mức tận cùng, nhưng cô vẫn rất ngoan cường, như thể sẽ chẳng bao giờ cô chịu khuất phục anh.
Chuyện tự tử này, cách cô quá xa.
"Hạo, anh hãy hứa với em là sẽ đuổi cô ta ra khỏi Tín Viễn... Em không muốn nhìn thấy cô ta, anh hãy đuổi cô ta đi!" Tần Cẩn Lan trong lòng anh hét lên, khóc không thành tiếng.
Thượng Quan Hạo đang cúi xuống, sống lưng dần dần cứng ngắc.
"Anh không có chút tình cảm với cô ta đúng không? Anh mau rằng anh không thích cô ta một chút nào, anh mau nói đi!" Tần Cẩn Lan vừa khóc vừa nói.
Thượng Quan Hạo nhìn cô ta chằm chằm.
Ngăn cánh tay đamg vung loạn xạ của cô ta, đề phòng vết thương bị rách ra, anh mím chặt đôi môi mỏng, cuối cùng cũng nói ra: "Đúng vậy.... Anh không thích cô ta, không thích một chút nào, em yên tâm đi."
"Em không muốn nhìn thấy cô ta nữa, anh hãy đuổi cô ta ra khỏi Tín Viễn, anh bảo cô ta cút đi!" Tần Cẩn Lan càng thêm kích động.
Thượng Quan Hạo nhíu mày, ôm chặt Tần Cẩn Lan đang không ngừng run rẩy, hồi lâu mới nói: "Được... Anh sẽ đuổi cô ta... Đừng cử động nữa, nghỉ ngơi đi có được không?"

Fortsett å les

You'll Also Like

660 33 1
Cái đau tê tái khi nghe thấy những ngôn từ độc ác của người mình thích là như thế nào? "Tao không muốn làm bạn với mày nữa". Và, khi bạn đang hi vọng...
106K 7.6K 50
Tác phẩm: Người Em Gái Ốm Yếu Luôn Tơ Tưởng Đến Tôi Tác giả: Cố Nhân Ôn Tửu Thể loại: Bách hợp, hiện đại, chiếm hữu, giả incest, 1×1, HE. Nhân vật...
29K 1.9K 37
E hèm.. câu chuyện đầu tiên về Gilisaac mà mình viết. Truyện bắt đầu....cứ đọc rồi biết Vote nha, đọc chùa mình buồn! :'( Nhân vật: đương nhiên chỉ G...
235K 22K 48
Diệp Kính Tửu là một sinh viên rất đỗi bình thường. Tuy rằng tự nhận mình là một thẳng nam, nhưng lại đang xem một quyển đam mỹ NP tu tiên cẩu huyết...