[ĐM-Edit] Kết Cục Của Việc Cứ...

By Vladislav___

544K 56.8K 9K

ĐAM MỸ - CÔNG TỪNG LÀ THỤ. More

Văn án
Chương 1: Mỹ Nhân Áo Đỏ
Chương 2: Loại Trừ Giải Đề
Chương 3: Trời Sinh Không Có Nước Mắt
Chương 4: Thoát Khỏi Địa Ngục
Chương 5: Đáp Án Sai
Chương 6: Chân Tướng Phía Sau Màn
Chương 7: Thuốc Tắm Kinh Hồn
Chương 8: Trị Liệu Tâm Lý
Chương 9: Nhiếp Thị Độc Kinh
Chương 10: Thi Thể
Chương 11: Tố Chất Tâm Lý
Chương 12: Châm Cứu Trị Liệu
Chương 13: Sa Đọa Thành Ma
Chương 14: Cầm Tay Nâng Lược
Chương 15: Câu Đố Về Nước Mắt
Chương 16: Cảnh Luyện Ngục
Chương 17: Suốt Đời Khó Quên
Chương 18: Nguy Cơ Phá Sản
Chương 19: Tây Lâm Cổ Vương
Chương 20: Tự Tiến Chẩm Tịch
Chương 21: Bái Tế Sư Tổ
Chương 22: Yêu Nghiệt Khuynh Thành
Chương 23: Huyễn Cổ Hỏi Tình
Chương 24: Sinh Lý Học
Chương 25: Trong Lòng Có Quỷ
Chương 26: Khóa Tình Cổ
Chương 27: Người Nhà Bồi Giường
Chương 28: U Hỏa Hắc Liên
Chương 29: Hộp Gỗ Cũ Kỹ
Chương 30: Sinh Nhật Vui Vẻ
Chương 31: Trúc Cơ Hỏi Trời
Chương 32: Hứa Hẹn Sinh Mệnh
Chương 33: Giấc Mộng Mười Năm
Chương 34: Vô Tình Đạo Tâm
Chương 35: Phiên Thiên Phúc Địa
Chương 36: Ước Nguyện Của Thanh Loan
Chương 37: Phá Độc Trận Sương Mù
Chương 38: Chất Độc Mãn Tính Hiếm Thấy
Chương 39: Dã Tâm Tham Lam
Chương 40: Liều Mạng So Diễn
Chương 41: Huynh Đệ Đả Hổ
Chương 42: Hướng Dẫn Viên Du Lịch Kim Bài
Chương 43: Di Tích Mặc Uyên
Chương 44: Tâm Tư Hoang Mang
Chương 45: Trận Pháp Thượng Cổ
Chương 46: Ác Mộng Phệ Tâm
Chương 47: Chân Tướng Trong Mộng Cảnh
Chương 48: Đá Quý Xinh Đẹp
Chương 49: Nghiên Cứu Trù Nghệ
Chương 50: Ngọn Lửa Dục Vọng
Chương 51: Danh Sach Quà Tặng Và Bái Thiếp
Chương 52: Trời Sinh Một Đôi
Chương 53: Sách Đọc Trước Khi Ngủ
Chương 54: Lễ Hội Hoa Ở Nam Hải
Chương 55: Thanh Tỉnh Và Hồ Đồ
Chương 56: Tiếng Tiêu Động Tình
Chương 57: Máu Bán Ma
Chương 58: Mây Đen Tản Đi
Chương 59: Nhìn Thẳng Vào Đạo Tâm
Chương 60: Lý Luận Hỗn Loạn
Chương 61: Mệnh Phàm Nhân
Chương 62: Công Đức Kim Quang
Chương 63: Cơ Duyên May Mắn
Chương 64: Thí Nghiệm Thất Bại
Chương 66: Phạm Phải Sai Lầm
Chương 67: Nước Chảy Đá Mòn
Chương 68: Dược Liệu Mất Tích
Chương 69: Khắc Chế Dục Vọng
Chương 70: Hướng Dẫn Dạy Học
Chương 71: Bài Thi Hoàn Mỹ
Chương 72: Đề Bài Toi Mạng
Chương 73: Lễ Vật Đính Hôn
Chương 74: Bướm Báo Thù
Chương 75: Xé Nát Vận Mệnh
Chương 76: Phượng Hoàng Niết Bàn
Chương 77: Vạch Trần Chân Tướng
Chương 78: Vạn Chiếc Đèn Hồn
Chương 79: Lần Thứ Hai Xuyên Qua
Chương 80: Mỹ Nhân Trong Lòng
Chương 81: Gặp Lại
Chương 82: Tình Nhu Mộ
Chương 83: Nhiệm Vụ Khó Khăn
Chương 84: Thiếu Nữ Áo Đỏ
Chương 85: Chính Nhân Quân Tử
Chương 86: Mười Bốn Tháng Hai
Chương 87: Mỹ Nhân Xà Ảnh
Chương 88: Vạch Trần Kẽ Hở
Chương 89: Ô Uế Chi Ma
Chương 90: Dũng Khí Giãy Dụa
Chương 91: Thẩm Phán Lựa Chọn
Chương 92: Khổng Tước Kim Sắc
Chương 93: Ba Sự Lựa Chọn
Chương 94: Dao Sắc Xuyên Tim
Chương 95: Giá Trị Nghiên Cứu
Chương 96: Lệnh Bài Phượng Hoàng
Chương 97: Hiểu Lầm Chồng Chất
Chương 98: Nỗ Lực Đọc Sách
Chương 99: Hồi Ức Của Mặc Uyên
Chương 100: Lựa Chọn Ưu Tiên
Chương 101: Giao Lưu Câu Thông
Chương 102: Thiên Sơn Vạn Thủy
Chương 103: Quy Đan Vạn Năm
Chương 104: Ấn Ký Thần Hồn
Chương 105: Chiến Dịch Phục Ma
Chương 106: Đáp Án Nhiệm Vụ
Chương 107: Thẳng Thắn Thành Thật
Chương 108: Gian Lận Nhiệm Vụ
Chương 109: Ma Triều Đột Kích
Chương 110: Tiên Linh Đảo Chủ
Chương 111: Số Mệnh Vai Chính
Chương 112: Cảm Giác Mông Lung
Chương 113: Sai Lầm Của Hệ Thống
Chương 114: Bảo Toàn Năng Lượng
Chương 115: Nhân Vật Phản Diện Tà Ác
Chương 116: Nguyện Vọng Của Thanh Loan
Chương 117: Hãy Mở Mắt Ra
Chương 118: Thế Giới Tân Sinh
Chương 119: Đại Kết Cục
Phiên Ngoại: Mảnh Ghép Nhỏ

Chương 65: Hạt Giống Hy Vọng

2.6K 295 17
By Vladislav___

---•---

Tâm tình của Tống Thanh Thời vô cùng tốt, khi đi đến hành lang uốn khúc, y nắm lấy tay Việt Vô Hoan, nhẹ nhàng kéo hắn đến thư phòng.

Việt Vô Hoan do dự một chút, muốn rút tay về, nhưng mà đối phương lại nắm quá chặt, làm hắn không biết nên rút như thế nào, cuối cùng vẫn bị kéo vào thư phòng, ấn ở trên giường La Hán, bị đưa cho một đống lớn tư liệu, hắn lật vài trang, phát hiện đa số đều là ghi chép học tập của Tống Thanh Thời, từ nông đến sâu, xen lẫn rất nhiều ghi chép về thí nghiệm dược học.

"Ta muốn phân loại sắp xếp lại suy nghĩ và phương pháp nghiên cứu, rồi giao cho Thanh Loan." Tống Thanh Thời vui vẻ nói, "Lượng công việc có hơi lớn, ngươi giúp ta được không?"

Việt Vô Hoan chần chờ nói: "Tôn chủ, dường như rất xem trọng nàng?"

Tống Thanh Thời cười nói: "Vô Hoan, thật ra ngươi không thích làm y sư, cũng không thích trị bệnh cứu người phải không?"

Việt Vô Hoan trầm mặc một lát, mở miệng nói: "Đúng vậy, ta không thích."

Kiến thức y dược và kỹ thuật luyện đan của hắn, đều học chỉ vì cứu một người, hắn càng thích nghiên cứu những kỹ thuật giết người như độc lý, phù trận, cơ quan, kiếm pháp.

Tống Thanh Thời hỏi: "Ngươi cảm thấy Thanh Loan thế nào?"

"Nàng là một người thông minh, dễ mềm lòng, ngu ngốc nhưng lương thiện." Việt Vô Hoan cảnh giác hỏi, "Tôn chủ, hình như ngươi rất có hứng thú với nàng?"

"Không có, đừng hiểu lầm," Tống Thanh Thời dời mắt ra khỏi tư liệu về mốc xanh, cười nói, "Ta chỉ cảm thấy hứng thú với lý luận y học của nàng, đây là phương hướng trước kia ta chưa từng nghĩ tới. Lúc trước ta nghiên cứu dược học, đều đi theo hướng hiệu quả trị liệu hoàn mỹ nhất, chưa từng nghĩ tới làm sao để hạ thấp giá thành, hay là về số lượng sản phẩm làm ra."

Thế giới của y quá đơn giản, chưa bao giờ chú ý đến cuộc sống của người khác. Thậm chí y còn rất ít ra tay chữa trị những loại bệnh phổ thông, phần lớn thời điểm đều dùng khói độc phong bế Dược Vương Cốc, ru rú ở bên trong nghiên cứu kỹ thuật, thiếu tiền thì luyện đan dược đi bán, người bệnh có thể được y tự tay cứu trị hoặc là người rất may mắn, hoặc đó là ca bệnh mà y cần nghiên cứu, hoặc là nhà tài phiệt mang theo một đống lớn dược liệu hi hữu tới cửa.

Việt Vô Hoan mở cho y một vài tuyến sản xuất những loại thuốc cấp thấp, nhưng hiện tại đã bị Diệp Lâm khóc lóc khuyên bảo đổi hết thành Ngọc Dung Cao, hốt được đầy bồn đầy bát, nhưng y vẫn luôn cảm thấy còn thiếu chút gì đó.

"Lần này ra ngoài, ta thấy quan hệ thầy trò của Xích Long Tông vô cùng tốt, cảm thấy Dược Vương Cốc cũng cần phải truyền thừa," Tống Thanh Thời làm nũng một cách đúng tình hợp lý, đưa ra yêu cầu, "Vô Hoan, ngươi biết miệng của ta vụng về đến cỡ nào mà, mỗi lần nói chuyện đều nói không rõ ràng, chỉ có sự thông minh của ngươi mới biết ta đang nói cái gì. Ngươi giúp ta dạy những thứ này cho Thanh Loan và những người khác được không? Thanh Loan là một mầm móng y sư tốt, ta tò mò lý niệm của nàng có thể làm được đến mức nào."

Việt Vô Hoan biết chính mình thẹn với sư tổ, không làm được những việc như hành y tế thế, nhưng hắn cũng biết, Dược Vương Cốc có thể tồn tại trong thế giới dơ bẩn đen tối này, không bị các thế lực ở khắp nơi quấy rối, chính là dựa vào y thuật không thể thay thế. Ngày thường đóng cửa từ chối tiếp khách, chỉ bán đan dược cũng thôi đi, nếu như gặp phải nhân vật trọng yếu bị thương nặng hoặc là bệnh nặng, tình huống đã đến mức độ không phải là Dược Vương Tiên Tôn thì không thể cứu, bọn họ cũng sẽ không thèm nể mặt mũi, mạnh mẽ cưỡng ép trị bệnh.

Trời mới biết những kẻ muốn trị bệnh đó là loại người đáng ghê tởm nào chứ?

Hắn không muốn tôn chủ tiếp xúc với những thứ dơ bẩn rác rưởi ở thế giới ngoài kia.

Việt Vô Hoan điều chỉnh hô hấp, bình tĩnh tâm tình rồi suy nghĩ, cảm thấy phương án của Tống Thanh Thời là đúng, nếu suy xét về lâu về dài, thì bồi dưỡng ra vài y sư giỏi cho Dược Vương Cốc là lựa chọn tốt nhất.

Tuy Thanh Loan là phàm nhân, nhưng lại rất thông tuệ, tư chất cũng có thể dùng đan dược để đưa lên Trúc Cơ. Tính tình của nàng trong nhu có cương, lại rất kiên nhẫn, vô cùng thích hợp để làm y sư. Hơn nữa nhược điểm của nàng rất nhiều, tâm tư đơn giản, dễ dàng khống chế, sẽ không gây ảnh hưởng xấu đối với tôn chủ... Độ khoan dung của hắn đối với Thanh Loan cũng cao hơn những người khác một chút, thuộc về dạng không quá bẩn.

Tống Thanh Thời thấy hắn suy nghĩ thật lâu, cẩn thận xác nhận lại lần nữa: "Ngươi cảm thấy Thanh Loan có thể chứ?"

Việt Vô Hoan mỉm cười: "Nàng cũng không tệ lắm, có thể thử xem."

Tống Thanh Thời nhẹ nhàng thở ra, cười nói: "Ta hy vọng nàng có thể trở thành một y sư tốt."

"Ừm," Việt Vô Hoan nhìn tư liệu trong tay, âm thanh cực kỳ ôn nhu, "Chắc chắn nàng sẽ trở thành một y sư tốt."

Thanh Loan rất hiểu chuyện, chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời, học tập thật tốt.

...

Ngoài cửa sổ có chim truyền âm bay đến, mang theo thư từ do Yến Nguyên Tiên Quân ở Xích Long Tông gửi tới, bên trong là bài tập toán học của Niên Niên, có đến ba mươi bộ bài thi, chưa tới một tuần nàng đã làm xong, nhưng mà trên một số bài thi lại mang theo vệt nước kỳ quái, làm nhòe vết mực, có thể là uống nước trong lúc làm bài, không cẩn thận nhỏ xuống. Nàng còn viết một tờ giấy cảm tạ ân dạy dỗ của Dược Vương Tiên Tôn và Vô Hoan tiên trưởng, dùng từ rất tiêu chuẩn, tình sâu ý nặng, mỗi một nét chữ đều cứng cáp, nhưng nét bút lại mang theo chút run rẩy, dường như rất kích động trong lúc viết?

"Đại số và hình học sơ cấp cũng không quá khó đi?" Tống Thanh Thời có hơi mềm lòng, "Ta suy xét nàng vẫn là một bé gái tám tuổi, nên chưa cho những bài quá khó, hơn nữa... Hình như ta chỉ cho có mười bộ bài thi thôi mà phải không?"

"Là ta tăng thêm độ khó và số lượng bài tập cho nàng," Việt Vô Hoan cười càng ôn nhu, tựa như một tiền bối tốt rất có trách nhiệm, lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác, "Tôn chủ đừng lo lắng, ta đã xem qua năng lực của đứa nhỏ này, nàng rất thông minh, học hỏi cũng nhanh, tiềm lực tốt, không cần phải đối đãi như những đứa nhỏ bình thường. Giới tu tiên vô cùng tàn khốc, bất cứ lúc nào cũng phải liều mạng, hiện tại an nhàn hưởng thụ chính là nguy hiểm trí mạng trong tương lai."

Tống Thanh Thời cảm thấy rất có đạo lý...

Y đã kiểm tra bài tập của Niên Niên, phát hiện đứa nhỏ này quả nhiên có tư chất của một học bá thiên tài, nếu lãng phí thì vô cùng đáng tiếc.

Tống Thanh Thời quyết đoán đưa ra lời phán quyết: "Vậy ngươi cứ tăng thêm chút độ khó cho bài tập của nàng nữa đi."

Việt Vô Hoan cười nói: "Được."

Tống Thanh Thời mở thư của Yến Nguyên Tiên Quân ra, bên trong vẫn là những lời cảm kích như cũ, cảm tạ ân bồi dưỡng của y đối với Niên Niên, cuối cùng Yến Nguyên Tiên Quân mơ hồ than thở bản thân mình không có cách nào đột phá Kim Đan, thân thể ngày càng xuống dốc, Xích Long Tông là một môn phái nho nhỏ, căn cơ không đủ, hơi trì hoãn tài hoa của Niên Niên.

"Có cảm giác như ông ấy muốn cầu thứ gì đó, nhưng lại không tiện nói ra," Tống Thanh Thời suy nghĩ một lúc lâu, cảm thấy bản thân mình đã có một chút tiến bộ trong đạo lý đối nhân xử thế, y đưa thư cho Việt Vô Hoan, dò hỏi đáp án, "Là muốn đan dược miễn phí sao?"

Việt Vô Hoan vừa nhìn là hiểu, cười nói: "Ông ấy hy vọng có thể tìm cho Niên Niên một lối ra tốt hơn, muốn cầu ngươi tiến cử."

Tống Thanh Thời khó hiểu: "Yến Nguyên Tiên Quân thật thương Niên Niên..."

Trong giây lát, y đã hiểu rõ, đúng là bởi vì thương, nên Yến Nguyên Tiên Quân mới muốn cho Niên Niên một tương lai tốt hơn.

Cho dù không nỡ, cũng phải đưa nàng đến nơi tốt hơn, bay về phía bầu trời cao hơn.

Tống Thanh Thời trầm mặc một lúc lâu.

Việt Vô Hoan thấy y có chút rối rắm, an ủi nói: "Ông ấy cũng biết lời thỉnh cầu này rất vô sỉ, cho nên không dám nói rõ, nếu ngươi cảm thấy không thoải mái, thì đừng để ý tới."

Tống Thanh Thời chậm rãi mở miệng nói: "Ta có thể viết thư tiến cử gửi cho Linh Diệu phu nhân."

Ở tiên giới Linh Diệu phu nhân cũng là một nữ nhân rất có danh tiếng, nàng có thiên phú xuất chúng, khi còn nhỏ tuổi thì ngây thơ lãng mạn, bị lừa gả vào nhà cao cửa rộng, sinh con dưỡng cái, lo liệu việc nhà, chặt đứt tu hành, không ngờ tới lại gặp sai người, trong quá trình đó xảy ra đủ loại ân oán hào môn, gút mắt tình yêu, tranh tranh đấu đấu, Tống Thanh Thời lười nghe Diệp Lâm Tiên Quân dong dài, chỉ biết cuối cùng con gái của nàng bị sát hại tàn nhẫn, nàng liền trảm tình đoạn ái, trở về con đường tu tiên, giết chết cả nhà trượng phu, trở thành Linh Diệu phu nhân mà những tên nam nhân cặn bã ở tiên giới mỗi khi nghe tiếng đều phải sợ vỡ mật.

Tài nguyên của Tiên Linh Đảo phong phú, căn cơ cũng không tồi.

Linh Diệu phu nhân thương tiếc vận mệnh bi thảm của con mình, nên rất thích những bé gái thông minh lanh lợi.

Chắc chắn Niên Niên sẽ được nàng ưu ái.

Tuy rằng thanh danh của Dược Vương Tiên Tôn không tốt lắm, nhưng lại không phải nam nhân cặn bã, chưa bao giờ đùa bỡn tình cảm của ai, hơn nữa còn luyện ra những thứ cứu vớt phái nữ như Hoàn Ấu Đan, Ngọc Dung Cao. Trên Tiên Linh Đảo đều là nữ tu, mọi người có đánh giá rất tốt về y, hy vọng y sẽ khai phá thêm vài loại bí dược làm đẹp nữa.

Y viết một lá thư tiến cử gửi cho Linh Diệu phu nhân, hẳn là sẽ không bị trả trở về...

Tống Thanh Thời nghĩ đến đây, rút một tờ giấy trắng ra, chữ viết đoan chính, vắt hết óc bắt đầu viết thư, cộng thêm bài tập và bản vẽ phù trận của Niên Niên, chứng minh tiềm chất ưu tú của cô bé.

Việt Vô Hoan thấy y viết cố sức như thế, cầm lấy giúp y trau chuốt lại: "Vì sao phải làm những việc này?"

Tống Thanh Thời cười nói: "Lý luận hỗn loạn."

Việt Vô Hoan ngẩn người: "Cánh bướm kia sao?"

"Ta không suy xét nhiều như vậy," Tống Thanh Thời cầm lấy bức thư đã viết xong, phơi khô vết mực ở mặt trên, y nhìn mưa gió sắp đến ở ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói, "Ta chỉ muốn thử gieo hạt giống, xem từng con bướm nho nhỏ, có thể tạo ra lốc xoáy được hay không..."

...

Thí nghiệm Hắc Tử Điệp, thất bại hết lần này đến lần khác.

Trong lúc bước đi Tống Thanh Thời đều suy nghĩ đến chuyện này, trong lúc ăn cơm có đôi khi sẽ ngừng đũa ở giữa không trung, dáng vẻ như đi vào cõi thần tiên.

Việt Vô Hoan vừa bực vừa buồn cười, biết y sẽ quyết không buông tay đối với chuyện mà mình chấp nhất, chỉ có thể bỏ qua, tận lực giúp y hoàn thành cải tiến chất độc này.

Ban đêm, hai người luôn ngủ cùng nhau.

Dường như Tống Thanh Thời đã ôm hắn đến phát nghiện rồi, lúc nửa đêm thức giấc, y phát hiện tư thế ngủ kỳ quái của mình, suy nghĩ một hồi lâu. Việt Vô Hoan vốn tưởng rằng y sẽ ngoan ngoãn trở về giường của mình, không ngờ y lại bất chấp tất cả, không thèm điều chỉnh tư thế ngủ, càng ôm càng chặt, mặc cho bản thân mình mỗi ngày đều tỉnh lại ở trong lòng ngực của người khác.

Tình huống này không thích hợp!

Việt Vô Hoan có chút khẩn trương, hắn thử hỏi: "Tôn chủ... Ta nghe nói ngươi tu Vô Tình Đạo phải không?"

Tống Thanh Thời ngẩn người, ngộ ra: "Là tên kia nói với ngươi?"

Việt Vô Hoan cảm thấy dáng vẻ của y thực nhẹ nhàng, dường như cũng không để ý đến việc này, đành phải xác minh mà hỏi: "Gần đây... Đạo tâm của ngươi có ổn không?"

Đầu óc của Tống Thanh Thời lộp bộp thanh tỉnh một chút, y nghịch thiên mà đi, cố bảo vệ Nguyên Anh, gần đây đau đến nỗi không ngủ được, phải ôm vật gì đó yêu thích thì mới cảm thấy thoải mái hơn đôi chút. Nhưng mà nam tử hán đại trượng phu, sao có thể vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy mà kêu khổ kêu đau ở trước mặt người khác?! Hơn nữa y đã nghĩ kỹ phải hủy Nguyên Anh như thế nào rồi, không định liên lụy việc này đến người khác.

Y quyết đoán nói: "Rất tốt."

Nguyên Anh vẫn còn, vậy thì vẫn rất tốt, huỷ rồi mới có thể tính là không tốt.

Việt Vô Hoan trực tiếp dùng thần niệm đi vào dò xét Nguyên Anh của y, xác nhận nó vẫn ngoan ngoãn nằm trong đan điền, tuy nói xung quanh có u hỏa bị phong ấn, không thể nhìn rõ ràng từng chi tiết nhỏ, nhưng lại không có dấu hiệu bị hỏng. Đạo tâm không lay động, có nghĩa là không động tình, cũng không có dục vọng, điều này làm cho hắn không rõ rốt cuộc Tống Thanh Thời đang làm gì.

Có lẽ là.... Đơn thuần dính người?

Thật ra tôn chủ rất sợ cô quạnh, nhưng bản thân lại không tự biết, chỉ biểu hiện ra trên hành động.

Cuộc sống y của thoát ly khỏi xã hội, không hiểu cách giao lưu bình thường, thỉnh thoảng còn có chút trẻ con...

Si nhân đều rất cổ quái, hành động khó có thể lý giải theo cách thông thường.

Việt Vô Hoan mờ mịt nằm trên giường, suy nghĩ ngày càng nhiều, càng nghĩ càng phức tạp.

Tống Thanh Thời bò qua, thuần thục thơm thơm: "Hôn ngủ ngon."

Đây là chuyện sáng tối mỗi ngày y đều phải làm, thỉnh thoảng còn muốn thêm chút đồ ăn khuya, ví dụ như xem hắn là kẹo mà ăn.

Việt Vô Hoan cảm thấy mình đã bị hôn riết thành quen, từ lúc ban đầu tâm tình còn thấp thỏm bất an đến bây giờ chờ đợi vui sướng, ngày càng thả lỏng, ngày càng tự nhiên. Mỗi ngày đều thuần khiết ôm người mình thích đi ngủ, ngoại trừ không thể ngưng sử dụng thuốc ức chế dục vọng, thì dường như cũng rất tốt?

Nhưng mà vẫn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái...

-----

Tác giả có lời muốn nói:

Niên Niên khóc lóc làm bài tập: Ta ghét hai kẻ xấu xa này!!

Thanh Loan đối mặt với một núi bài học: Có cảm giác sống không nổi...

Việt Vô Hoan: Ta luôn cảm thấy gần đây tôn chủ hơi kỳ lạ...

Tống Thanh Thời: Ta luôn cảm thấy trên người Việt Vô Hoan có mùi thuốc kỳ quái...

Continue Reading

You'll Also Like

793K 58.8K 104
Thể loại: đam mỹ, dân quốc xuyên việt, hiện đại, đô thị, showbiz, ngọt, sủng, 1x1, HE, có H. Số chương: 88 chương + x phiên ngoại Edit: Dờ thiếu hiệp
487K 54.5K 110
Tên khác: Vứt bỏ mười cái nam chủ sau ta trốn chạy thất bại / Phao khí thập cá nam chủ hậu ngã bào lộ thất bại liễu Tác giả: Thu Mễ Thu Mễ Thỏ Số ch...
21.1K 2.8K 11
Tác giả: Hỉ Thủy Mộc Nhân vật chính: Thẩm Kiều X Lục Đình Tag: Hiện đại, duyên trời tác hợp, truyện ngọt, trưởng thành, chính kịch, 1v1, HE Số chươ...
86.5K 3.2K 73
Tạm dịch: Truyền thuyết về phu nhân của chúa tể (713 chương + 18 PN) Thể loại: Đam mỹ, xuyên việt, tu chân, tuỳ thân không gian, ấm áp, 1×1, HE Văn...