Cho nên nàng quyết định rời khỏi giường, mặc lại quần áo cho Seulgi và để cho khoảnh khắc hạnh phúc đêm qua chìm vào quên lãng, ít nhất thì một mình nàng nhớ tới nó cũng tốt. Joohyun trở lại cười nói bình thường với Seulgi, còn người đó thì quá say tới mức sáng hôm sau thức dậy cũng không hỏi gì hết.
Năm đó họ đón Giáng sinh cùng nhau, chỉ hai người. Vào đêm Giáng sinh, Seulgi đã tỏ ý muốn đi chơi với Joohyun,lấy lý do bọn trẻ đều có hẹn cả rồi. Mặc dù lúc đầu nàng hơi ngạc nhiên vì người như Kang Seulgi quan hệ vô cùng rộng rãi, nhưng nghĩ lại mình ở nhà cũng không có chuyện gì làm nên đã đồng ý. Bọn họ hóa trang cẩn thận rời khỏi kí túc vào đêm muộn, sau khi đã luyện tập cho các sân khấu cuối năm. Seulgi nhét bàn tay nhỏ xíu của Joohyun vào túi áo khoác khi ngồi trên taxi, ngón tay quấn lấy nhau, mải miết những hình thù vô định và truyền hơi ấm cho nhau.
Seulgi dẫn Joohyun ra sân trượt băng trước kia cậu và nàng đã từng tới vào mùa hè. Joohyun vẫn không biết cách trượt băng, vẫn nắm chặt tay Seulgi làm chỗ dựa. Họ ngã rất nhiều lần, cười khúc khích vào vai nhau rồi kéo nhau đứng dậy, ngã ngào vào người nhau hết lần này đến lần khác. Joohyun nghĩ mông mình chắc cũng sắp bị ướp lạnh luôn rồi. Nàng coi như đây là cách vá lại lỗ hổng trong trái tim và đổ đầy khoảng trống những lần diễn kịch phớt lờ nhau.
Vài người qua đường soi mói nhìn họ chằm chằm khiến Joohyun không được thoải mái, nhưng vẫn không nhận ra hai người phía trước là người nổi tiếng.
"Seulgi" Joohyun thì thào khi một người phụ nữ vừa liếc họ sắc lẻm khi cô ta đi ngang qua. Lòng bàn tay Joohyun rỉ đầy mồ hôi lạnh. "Seulgi, bỏ ra."
Thay vì thả tay ra, Seulgi kéo Joohyun lại gần hơn nữa, kéo khẩu trang của hai người xuống rồi nhấn lên môi nàng một nụ hôn nhẹ. Mặt Joohyun gần như bốc cháy, nàng vội vàng kéo khẩu trang lên. Hơi thở của Seulgi ve vuốt quanh vành tai khiến nàng run rẩy.
"Cứ để họ phán xét đi" giọng Seulgi trầm thấp và sâu thẳm, hiếm khi Joohyun thấy cậu nghiêm túc đến thế. Từng đợt xung đột tê dại truyền đến tận ngón chân, ấm áp cuộn trào trong dạ dày và vương vấn cả trong hơi thở run rẩy nàng phả ra. Làn khói mỏng phủ mờ tầm nhìn của nàng trước khi tan vào không trung.
Khi ngước lên, Seulgi đang mỉm cười nhẹ nhàng cúi xuống nhìn nàng.
Bên ngoài thật lạnh, từng bông tuyết xoay tròn trong cơn gió buốt luồn len lỏi khiến Joohyun run rẩy. Seulgi liền tháo khăn của mình quàng lên cổ nàng, chiếc mũ len còn ấm cũng được chuyển sang đầu nàng. Trông như hai đồ ngốc, Joohyun nghĩ rồi bật cười. Seulgi kéo chiếc mũ trùm che luôn mắt Joohyun rồi vòng chiếc khăn thật nhiều, thật nhiều vòng cho đến khi miệng và mũi nàng bị vùi dưới tầng tầng lớp lớp len ấm, chỉ lộ ra một phần đôi má. Gấu ngốc với chiếc mũi đỏ hồng vì lạnh tự cười một cách ngớ ngẩn.
Mãi mãi không dừng.
Vài ngày sau Seulgi có dấu hiệu bị cảm lạnh, Joohyun nấu cháo và chuẩn bị thuốc cho cậu ở trong bếp. Không ngờ từ phía sau ba đứa nhóc lại tiến tới khiến nàng giật mình.
"Woa,cháo tổ yến!" Yeri kêu lên vừa mở nắp nồi
"Kang Seulgi đúng là có phúc thật ha! Chị Joohyun hồi giờ có nấu cháo tổ yến cho em ăn lúc em bị bệnh đâu, đúng không bé bự" Wendy trêu chọc rồi khoác vai Joy, sự khác biệt chiều cao càng làm dáng vẻ hai người thêm buồn cười
Joy bĩu môi "Đúng rồi, người ta đáng yêu nhất trong mắt chị ấy mà. Em đâu đáng yêu bằng con gấu đó đâu mà đòi hỏi...sao em thấy mình đáng thương quá"
Joohyun câm miệng nhìn 3 đứa nhỏ diễn kịch. Wendy nhìn bộ dạng luống cuống của Joohyun liền mỉm cười
"Thì chị ấy với Seulgi cực kì dễ thương khi ở bên nhau mà"
"Gì vậy, mới trêu chút xíu đã xanh mặt rồi" Joy cười cười, vỗ vai Joohyun trấn an
Nàng mờ tịt nhìn 3 đứa nhỏ
"Mấy đứa...mấy đứa biết..."
"Chị nghĩ tụi em ngốc như chị hả" Joy trả lời
"Ý chị là... mấy đứa không để ý đến chuyện bọn chị đều là con gái?"
Wendy cười "Không. Bọn này nên thế hả?"
Mắt Joohyun mở to, nhìn chằm chằm vào cả ba người trước mặt đầy hoảng loạn và không thể thốt lên dù chỉ một lời. Những điều này vượt quá khả năng xử lý của nàng. Cuối cùng thì Wendy cũng động lòng thương hại mà lên tiếng.
"Joohyun unnie, tụi mình là gia đình "
"Chị ngốc lắm."
Có lẽ chính Bae Joohyun mới là kẻ ngốc nhất trong mối quan hệ phức tạp này. Nàng không dám thừa nhận tình cảm của mình, lại càng không có dũng khí để chấp nhận nó.
Nàng thật sự rất ngốc khi nghĩ rằng mình đã lừa được Seulgi, trong khi vào cái đêm Bae Joohyun rời khỏi phòng và coi như chưa từng có chuyện xảy ra giữa hai người, ngay khi nàng vừa khép cửa lại thì Seulgi đã mở mắt nhìn theo bóng dáng vừa khuất, chỉ biết thở dài.
Tất cả mọi chuyện đều chảy trôi một cách đầy khó khăn, nhưng cuối cùng đều sẽ có kết cục tốt đẹp, không phải sao?
Complexity
Start from the beginning
![[SEULRENE] CAFFEINE](https://img.wattpad.com/cover/76961024-64-k650802.jpg)