64

26.5K 1.8K 536
                                    


- "Kookie..."

Có tiếng ai đó.

- "Kookie, ba mẹ phải đi đến một nơi, con ở với ông nội phải ngoan biết chưa?"

Thật thân thương.

Đứa trẻ năm tuổi ngước đôi mắt nâu trong veo nhìn về phía thân ảnh ngược sáng nơi cuối con đường.

Trong thâm tâm như cảm nhận được điều chẳng lành, lại vô dụng ngăn cản, bàn tay nhỏ chơi vơi với tới ánh sáng cứ ngày vụt tắt, cả thế giới chìm vào khoảng không đen tối bao la.

- "Kookie...về nhà thôi"

Bàn tay nhăn nheo ấm áp chợt cầm lấy bàn tay nó, đuôi mắt rạn nứt theo thời gian để lại những vệt chân chim, trên gương mặt già nua là nụ cười yêu thương đến tận đáy lòng cũng thấu.

Người ấy dẫn nó đi một con đường thật dài.

Nhưng đến khi quay lại.

- "Ông nội? Ba? Mẹ?"

Đã không còn ai ....

Màn đêm đen kéo dài đến vô tận, đứa trẻ năm tuổi hốt hoảng tìm kiếm hình bóng của người thân nó, trong cổ họng đè nén tiếng gọi chẳng bật nổi thành lời.

- "Ông ơi!"

Không thấy.

- "Ba ơi!"

Không thấy.

- "Mẹ ơi!"

Tất cả đều không thấy!

Lồng ngực đập bình bịch những tiếng ngắt quãng, nó vô vọng gào thét như thú non mất mẹ, trong bóng tối bao la ấy

Chẳng ai đáp lại lời kêu cứu đầy tuyệt vọng của nó....

- "Jungkook!"

- "Jungkook!"

- "Ông?"

- "Jungkook!"

Không phải....

Giọng nói này thật xa lạ, nhưng tại sao, lại khiến lồng ngực cậu đau đớn đến thế.

Hắn yêu cậu.

Quả thực thật tàn nhẫn. ..

- "Jungkook! Em sao vậy?"

Đáy mắt trong veo khắc khoải hình bóng của gương mặt tội lỗi cùng lo lắng, trong đôi mắt đen tựa như đáy giếng cũ, là một lối vào xa xăm cậu chẳng biết tên.

- "Anh....anh....."

Hơi thở dồn dập ngắt quãng từng lời nói, vẻ mặt ngạc nhiên chẳng che nổi chút hoảng loạn trong đáy mắt, mi tâm Kim Taehyung trĩu xuống, không kìm được lòng mà nhẹ nhàng ôm lấy cậu.

- "Tôi ở đây..."

Cái ôm nhẹ nhàng phủ theo hơi ấm cùng mùi caffe bay vào cánh mũi, tâm trí hỗn loạn như sóng chiều tạt bờ theo đó từ từ bình lặng trở lại.

[TaeKook] [Longfic] HOA NỞ TRONG MƯA. Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ