Đặc Công Cuồng Phi - Xuyên Kh...

By Shibe_Fabulous

285K 7.5K 260

Truyện này nữ cường xuyên qua, nữ chủ vạn năng. Trích một câu nói của nàng: «Ta là người không thù không oán... More

Chương 1: Đặc công xuyên qua
Chương 2: Hãnh diện
Chương 3: Thiên tài phế vật
Chương 4: Oan gia ngõ hẹp
Chương 5: Giằng co quyết liệt
Chương 6: Bắt đầu ái muội
Chương 7: Thân phận thần bí
Chương 8: Rắp tâm khiêu khích
Chương 9: Thần hồ kỳ kỹ
Chương 10: Ái muội dây dưa
Chương 11: Tâm ngoan thủ lạt
Chương 12: Đúng tình hợp lý
Chương 13: Lan truyền tin đồn
Chương 14: Công phu diễn kịch thiên phú
Chương 15: Hợp ý
Chương 16: Thánh chỉ giá lâm
Chương 17: Tứ hôn đầy phong ba
Chương 18: Nói không giữ lời
Chương 19: Quá mức kiêu ngạo
Chương 20: Siêu cấp vận may
Chương 21: Lam Hải đại sư
Chương 22: Thái độ cải thiện
Chương 23: Nửa đường gặp chuyện
Chương 24: Điên cuồng bảo vệ
Chương 25: Xuất hồ ý liêu
Chương 26: Ngày đại hôn
Chương 27: Chấn động
Chương 28: Thiếu niên xinh đẹp
Chương 29: Tương kế tựu kế
Chương 30: Tuyệt thế công tử
Chương 32: Âm mưu hãm hại
Chương 33: Đưa đến tận cửa
Chương 34: Dương oai tại sòng bạc
Chương 35: Thần bài hiện thân
Chương 36: Túi tiền bị cướp
Chương 37: Tâm sinh kế
Chương 38: Bộ kiếm thần thánh
Chương 39: Xảy ra việc lớn
Chương 40: Tin tốt tin xấu
Chương 41: Tình huống khẩn cấp
Chương 42: Không ai chịu thua ai
Chương 43: Ba ngày ba đêm
Chương 44: Có việc cầu người
Chương 45: Cố ý gây khó dễ
Chương 46: Gặp một chiêu hủy một chiêu
Chương 47: Tiên thiên cầm phổ
Chương 48: Thổ lộ tâm sự
Chương 49: Khinh người quá đáng
Chương 50: Hãnh diện
Chương 51: Bảo bối tới tay
Chương 52: Khó có thể tin
Chương 53: Siêu cấp thiên tài
Chương 54: Tình cờ gặp trên đường
Chương 55: Trợn mắt há mồm
Chương 56: Lai lịch không rõ ràng
Chương 57: Đứa nhỏ của ai
Chương 58: Bắt đầu ám muội
Chương 59: Xuất khẩu ác khí
Chương 60: Việc vui ngoài ý muốn
Chương 61: Không muốn người khác biết
Chương 62: Sống chết trước mắt
Chương 63: Thông minh tài trí
Chương 64: Bước ngoặt tình cảm
Chương 65: Cơ duyên xảo hợp
Chương 66: Sống chết trước mắt
Chương 67: Nghi ngờ tan biến
Chương 68: Giằng co quyết liệt
Chương 69: Mạo hiểm bất ngờ
Chương 70: Điên cuồng báo thù
Chương 71: Thần tiên quyến lữ

Chương 31: Động phòng hoa chúc

3.1K 110 0
By Shibe_Fabulous

Chương 31: Động phòng hoa chúc

Edit: Hàn Băng

Nguồn edit: hanbangcu.wordpress.com

Bể tắm trong hậu viện của Ninh vương phủ được dẫn vào một dòng suối nước nóng, hoa đào nở bốn phía, cầu thang làm bằng bạch thạch, ban công được xây bằng tuyết ngọc, nước chảy róc rách như mây như khói, hơi nóng dày đặc, sương trắng như tuyết, toàn hậu viện tựa như chốn bồng lai tiên cảnh.

Chỉ một bể tắm trong nội viện đã xa hoa đến vậy, có thể thấy của cải tại Ninh vương phủ nhiều như sao trên trời.

Trên dòng suối được rải đầy cánh hoa anh đào, tươi sáng một màu, hương thơm ngập tràn, gợn nước nhấp nhô, như được phủ bởi một vầng sáng mờ ảo, thoạt nhìn cảnh đẹp ý vui.

Cho thị nữ muốn giúp nàng rửa mặt chải đầu lui xuống, chìm người vào trong nước. Gợn nước khẽ lay động trên thân hình tuyệt mỹ, tựa như được một bàn tay ấm áp xoa bóp từ trên xuống dưới, quét đi sự mỏi mệt.

Hôm nay đánh một trận cùng Thanh Linh công chúa, Tô Tất thoạt nhìn thì giống như thắng rất dễ dàng, nhưng thực ra không phải vậy. Nhiếp Thanh Linh là mới tiến vào tầng thứ tám, mà nàng chẳng qua cũng chỉ ở màng cao nhất của bát cấp mà thôi, hai người thua kém nhau cũng không nhiều lắm, lúc nàng dùng nội lực chống đỡ Nhiếp Thanh Linh để học trộm Vân Thiên thủ ấn, lúc ấy khó khăn như thế nào người khác không thể hiểu được.

Không chỉ giơ tay đỡ lấy từng chiêu thức hung ác, nàng còn ác với bản thân mình hơn, đã bị Vân Thiên thủ ấn chấn thương đến choáng váng, nàng không những không rên lấy một tiếng, còn ngưng tụ nội lực bát cấp đánh bay Thanh Linh công chúa, sau đó lại bình thản, lạnh nhạt cao ngạo đứng tại nơi đó, khiến cho vô số người phải sùng bái.

Tô Tất vốn đang định ngủ một chút thì cảm nhận được tiếng bước chân quen thuộc đang đến gần, nàng chỉ kịp phủ thêm một tấm sa mỏng như cánh ve, thân ảnh Vệ Lăng Phong đã xuất hiện trước mặt.

Ánh mắt của Vệ Lăng Phong lướt qua người Tô Tất, có chút sửng sốt, nhưng rất nhanh liền tối lại.

Trong lòng Tô Tất lập tức nổi lên chuông báo động, từ bản năng của một đặc công, nàng hiểu được ánh mắt đó của nam nhân có nghĩa là gì, càng hiểu nữ nhân lúc này cho dù làm gì, trong mắt nam nhân đều được giải thích theo một nghĩa khác.

Nếu lấy áo choàng quấn chặt lấy người, có nghĩa là ngươi đang thẹn thùng, muốn nhưng vẫn cự tuyệt.

Trực tiếp cởi tấm sa mỏng ra, có nghĩa ngươi là người phóng đãng, lửa tình rực cháy.

Ngay cả ngươi có hét lên: «Đừng tới đây đừng tới đây», hắn cũng có thể giải thích rằng ngươi muốn chơi đùa một chút để tăng kích thích......

Ngươi nói ngươi toàn thân chỉ khoác một tấm sa mỏng lắc lư ở trước mặt hắn, sau đó hét to: «Ta không phải muốn dụ dỗ ngươi, ta không phải muốn dụ dỗ ngươi!»

Ai tin a? A? Ai tin? Không dụ dỗ hắn thì ngươi chỉ khoác một tấm sa mỏng để làm chi? Mẹ nó, là ai chuẩn bị sa mỏng cho nàng? Nàng lúc trước không phải mặc cẩm bào màu đỏ sao?

«Tiểu vương phi tắm rửa, sao không mời bổn vương tắm cùng? Bổn vương rất vui lòng a.» Không cho Tô Tất thời gian để nghĩ biện pháp, Vệ Lăng Phong lập tức bước đến, cánh tay dài vây lấy Tô Tất trong ngực, nụ cười mị hoặc thêm ba phần huyến lệ.

«Không vui lòng gì hết.» Khuỷu tay Tô Tất chống trước ngực Vệ Lăng Phong, nhàn nhạt nói, «Ta tắm xong rồi, buông tay ra.»

«Vậy nàng không ngại đến giúp bổn vương tắm rửa chứ?» Là một lời thỉnh cầu nhưng ngữ khí lại mang theo sự quả quyết, khóe miệng Vệ Lăng Phong cong lên một nụ cười mờ ám như có như không, bàn tay bên hông nàng đột nhiên siết chặt, sau đó nhảy vào bể tắm lớn.

Chỉ nghe thấy «Phốc ——» một tiếng, bọt nước bắn tung tóe, hai người đồng thời rơi vào bể, mà Tô Tất lại vừa vặn ngồi trên người hắn, hai chân thon dài cuốn lấy thắt lưng của hắn.

Quần áo của Vệ Lăng Phong không biết đã bị cởi ra từ lúc nào, mái tung xõa tung ở phía sau, nước dã trắng mịn trơn láng, hơi nóng mờ mịt khiến da hắn phiếm hồng, quả thực là vô cùng mị hoặc, mê người đến cực điểm.

Không chỉ vậy, tư thế hai người cực kỳ ám muội ngồi đối diện nhau, bọt nước vỗ nhè nhẹ, gợi tình khiến huyết mạch người ta không khỏi sôi sục.

"Tiểu yêu tinh, nàng là của ta, vĩnh viễn là của ta!" Vẻ mặt Vệ Lăng Phong mang theo chút say mê, đôi mắt sáng rực, Tô Tất còn chưa kịp phản ứng thì đã bị hắn xoay người áp lên thành bể.

Hai cơ thể áp sát nhau, dục vọng từ nơi sâu nhất trong đáy lòng trào ra, vô phương khống chế. Hắn cuối cùng cũng không thể áp chế dục vọng, trực tiếp phủ xuống đôi môi của nàng.

Nụ hôn nóng rực triền miên không dứt, Tô Tất im lặng mở to mắt, nhìn đáy mắt tràn đầy dục vọng đến hồn xiêu phách lạc của hắn, tuấn nhan mị hoặc ửng đỏ.

Yêu nghiệt này sao có thể mê người như vậy? Mĩ nam trước mặt tự động đưa đến cửa, rốt cuộc có nên ăn hay không đây? Ở thời đại lạc hậu này, xác suất tránh thai thành công cực thấp, sinh con ở cổ đại giống như đi qua quỷ môn quan, một khi phát sinh quan hệ nam nữ, tỷ lệ 'tạo người' thành công quá cao. Lúc này nàng tuổi còn nhỏ, thân thể còn chưa hoàn toàn trưởng thành, tuyệt đối không thể mang thai được.

Nam nhân có thể tinh trùng lên não không quan tâm đến hậu quả, thế nhưng nàng không thể, nàng phải lo lắng cho tương lai của mình.

Nhịn xuống, tuyệt đối phải nhịn xuống.

Nghĩ đến đây, Tô Tất kiên quyết đẩy hắn ra, thở dài: "Vệ Lăng Phong, đủ rồi."

"Chưa đủ, tiểu vương phi của ta, vẫn còn lâu mới đủ." Trên môi Vệ Lăng Phong tràn ngập ý cười, giọng nói khàn khàn chứa đầy dục vọng, hơi thở nóng rực phả vào cổ Tô Tất, năm ngón tay thon dài xoa nhẹ lên cánh môi hồng nhuận của nàng, từ cần cổ tuyết trắng vuốt xuống, chậm rãi tiến vào bên trong cẩm bào.

Tô Tất tắm xong chỉ khoác lên một tấm cẩm bào, lúc này bên trong trống trơn, không hề mặc gì.

Tô Tất bất động thanh sắc ngăn cản bàn tay không an phận của hắn, nhếch môi cười nhạt, "Ngươi có thể dừng tay rồi."

"Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, tiểu vương phi, ngươi bảo bổn vương làm sao có thể dừng tay được?" Trên mặt Vệ Lăng Phong tràn đầy ý cười, một tay bị Tô Tất đè lại, tay kia vốn đang vòng quanh eo nàng, giờ lại nhẹ nhàng kéo ngoại bào bị nước thấm ướt của nàng xuống, bờ vai bạch ngọc hơi lộ ra, nước da trắng mịn.

Tô Tất chỉ thản nhiên nhìn hắn, đôi mắt hơi lạnh.

"Thơm quá, rất ngọt, bổn vương thích." Vệ Lăng Phong cúi đầu hôn lên bờ vai mềm mịn, ngửi được mùi thơm thoang thoảng trên người nàng, nội tâm lại tiếp tục dâng trào, dục vọng dưới thân cương cứng sưng lên, hận không thể lập tức ăn nàng tại chỗ.

"Hôm nay thật sự không thể, hôm khác đi." Vẻ mặt Tô Tất ung dung bình tĩnh, đẩy hắn ra xa, thản nhiên nhìn hắn nói: "Ta đã tính rồi, hôm nay là thời kỳ rụng trứng, khả năng dính thai quá lớn, ta không thể mạo hiểm như vậy được."

"Thời kỳ rụng trứng? Đó là cái gì vậy? Sao lại có nguy hiểm chứ?" Đáy mắt Vệ Lăng Phong lộ vẻ mê mang, bọn họ đang ở cùng một thế giới sao? Vì sao lời nàng nói hắn lại nghe không hiểu?

"Nói ngắn gọn là, nếu hôm nay sinh hoạt vợ chồng, sẽ rất có hại với cơ thể của ta, nói đến vậy rồi ngươi còn muốn ép ta sao?" Vẻ mặt Tô Tất nghiêm túc nhìn hắn.

"Vậy phải chờ bao lâu mới được?" Cảm giác thất bại chưa từng có kéo tới, dục hỏa lập tức rút lui, Vệ Lăng Phong rất không cam tâm mà lẩm bẩm.

"Sẽ không lâu lắm đâu." Tô Tất thở dài.

Sau khi trở lại tẩm phòng, Tô Tất dứt khoát thổi đèn, lên giường, đi ngủ.

Vệ Lăng Phong bị đẩy ra ai oán như một tiểu tức phụ, đi theo sau nàng, thấy nàng cứ dứt khoát mà lên giường đi ngủ như vậy, hắn thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nằm xuống bên cạnh.

Vệ Lăng Phong xoay người ra ngoài, ngẫm lại vẫn không cam lòng, trở mình ôm chầm lấy con mèo nhỏ Tô Tất đang cuộn mình ngủ kia, gác cằm lên mái tóc mềm mại của nàng, hung hăng ra lệnh: "Không được cự tuyệt nữa." Thanh âm rầu rĩ mang theo sự giận dỗi trẻ con.

Tính tình của nam nhân khi không được thỏa mãn dục vọng quả nhiên không tốt lắm, đối mặt với mệnh lệnh cứng rắn, Tô Tất vùi đầu vào ngực hắn, cũng không hề tức giận, ngược lại khóe miệng hơi cong lên ý cười khó phát hiện.

Gối đầu lên lồng ngực ấm áp, đây lại là giấc ngủ an lành nhất của Tô Tất từ trước tới nay.

Continue Reading

You'll Also Like

12.5K 1.2K 21
" Tôi tin trên đời có những thứ không chỉ đơn thuần sinh ra và mất đi. Giá trị tồn tại của nó chính là duyên nợ, là chấp niệm của một cuộc đời "
183K 18.8K 59
Khương Ngâm là người xuyên việt, nhiệm vụ là làm vật lót đường nhằm duy trì hoà bình cho thế giới, nhưng không biết vì sao mà... Công thụ chính trong...
36.9K 3K 33
Tên khác: Xuyên thư sau ta thành hai đại hào môn đoàn Tác giả: Lang Không Nhất Sắc Tình trạng bản gốc Hoàn thành Tình trạng bản edit: 1/1/2023 Số chư...
142K 8.2K 34
Bị cha đổi nguyện vọng năm lớp 10, Sương Trà phải nỗ lực thay đổi cuộc sống của bản thân, khó khăn lắm cô mới có thể chuyển vào một trường có tiếng...