[Collect][Edit][Longfic] Love...

By laclac724

31.6K 1.7K 65

Nguyên tác: Hãy nhắm mắt khi anh đến (Love me if you dare) Tác giả: Đinh Mặc Dịch giả: greenrosetq NXB: NXB V... More

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49 [PG]
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57 [PG]
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 82 [END]
Ngoại truyện 1
Ngoại truyện 2
Ngoại truyện 3
Ngoại truyện 4
Ngoại truyện 5.1
Ngoại truyện 5.2
Ngoại truyện 6
Ngoại truyện 7
Ngoại truyện 8
Ngoại truyện 9
Ngoại truyện 10
Ngoại truyện 11
Ngoại truyện 12

Chương 81

293 25 0
By laclac724

Khoảng năm sáu giờ chiều, ánh hoàng hôn màu vàng nhạt chiếu qua lớp kính.

Hai người ngồi ở hai đầu chiếc bàn dài, dưới ngọn đèn pha lê, thong thả dùng bữa.

"Cậu có dự định gì ?" Ha Yeo Gun hỏi.

Jung Eunji nhướng mắt nhìn hắn: "Nước Nga thế nào ?"

Ha Yeo Gun ngẫm nghĩ, gật đầu. "Tôi thích. Thiên đường của vũ khí và ma túy, chúng ta cùng đi."

Hai người mỉm cười, nâng ly rượu vang.

"To Russia."

"To Russia."

Sau khi ăn xóng món đầu cá hồi hun khói, người hầu dọn món chính lên bàn.

Ha Yeo Gun trải khăn ăn, ngẩng đầu liếc nhìn Jung Eunji.

Trước mặt Jung Eunji là đĩa bít tết nửa sống nửa chín, miếng thịt mềm đỏ tươi, lờ mờ còn nhìn thấy tia máu.

Nơi khóe mắt Jung Eunji vụt qua một tia chế giễu. Cậu thong thả trải khăn ăn của mình, cầm dao dĩa, tao nhã cắt bít tết. Sau đó, cậu dùng dĩa xiên một miếng, bình thản bỏ vào miệng.

Ý cười trong mắt Ha Yeo Gun càng sâu. Hai người nhanh chóng ăn xong món bít tết.

Tiếp theo, sa lát và đồ ngọt được đưa lên.

Tạ Hàm đứng dậy, chỉnh lại áo sơ mi, đi đến bên Jung Eunji: "Tôi không ăn mấy thứ này, cho phép tôi rời khỏi đây để chuẩn bị một số thứ. Tối nay, tôi muốn đưa cậu đi tham quan trang viên. Lát nữa sẽ có người dẫn cậu về phòng."

Jung Eunji bỏ một miếng bánh ga tô vào miệng, không ngẩng đầu, nói: "Ok."

Ha Yeo Gun quay người, vừa định bước đi thì đột nhiên có cảm giác một lực lớn ập vào người hắn. Hắn giật mình, giơ tay lên đỡ nhưng chậm một bước.

Jung Eunji đã đứng dậy, một tay túm cổ áo hắn, bàn tay còn lại cầm cái dĩa, kề vào cổ họng hắn. Bốn mắt nhìn nhau, nơi đáy mắt Jung Eunji không có chút ý cười, chỉ có sự lạnh lùng và miệt thị.

Vài giây sau...

"Anh đừng tiếp tục chơi trò thử thách ấu trĩ với tôi." Jung Eunji buông Ha Yeo Gun rồi ngồi xuống ghế: "Sự nhẫn nại của tôi có hạn."

Cổ Ha Yeo Gun bị đầu cái dĩa nhọn chọc vào, hơi đau nhưng hắn không hề tức giận, ngược lại hắn mỉm cười: "Ok, ok, tôi không phải muốn thử thách cậu, tôi chỉ muốn ngắm bộ dạng của cậu khi ăn thịt đỏ."

Jung Eunji không đếm xỉa đến hắn. Ha Yeo Gun phất tay, mấy chấm đỏ trên người Jung Eunji biến mất.

Đây là điểm ngắm của tay súng bắn tỉa bên ngoài cửa sổ.

Vừa rồi khi cậu và Ha Yeo Gun đối đầu, người của hắn đã nhằm thẳng vào cậu.

***

Trong trung tâm chỉ huy hành động.

Mặc dù đã tối muộn nhưng không một ai có chút lơ là. Tất cả các chuyên gia IT vẫn ngồi trước máy tính, điều tra viên FBI và một sĩ quan quân đội đang đứng trước tấm bản đồ, tỉ mỉ bố trí binh lực và kế hoạch tấn công.

Do vết thương vẫn chưa lành hẳn nên bác sĩ yêu cầu Oh Hayoung về phòng nghỉ ngơi. Chorong không chịu rời đi, cô tựa vào ghế, gà gật.

Đột nhiên giật mình mở mắt, cô lại nhìn chằm chằm vào màn hình.

Trước ống kính camera vẫn là căn phòng xa lạ, trần nhà tối mờ mờ.

Đó là phòng ngủ của Jung Eunji ở trong trang viên. Cậu vẫn chưa ngủ, thỉnh thoảng ngồi dậy, uống hớp nước, hơi thở trầm ổn, đều đặn.

Sau bữa tối, cậu và Tạ Hàm đi dạo một vòng quanh trang viên, thưởng thức một số 'chiến lợi phẩm' kinh khủng của Ha Yeo Gun, trong đó có hơn mười nạn nhân còn sống, bị hắn nhốt dưới tầng hầm.

Eric Nam cũng ở trong số đó.

Nhìn thấy Jung Eunji, anh ta tỏ ra vô cùng bất ngờ và căng thẳng nhưng không dám lên tiếng.

Ha Yeo Gun nói: "Ngày mai cùng chơi."

Jung Eunji nhếch miệng: "Được."

Cả quá trình chỉ có thể dùng từ 'nói chuyện hợp cạ' để hình dung về hai người. Bất kể vấn đề gì, cả hai không cần nói nhiều đã hiểu ý nhau.

Đến cửa phòng ngủ của Jung Eunji, Ha Yeo Gun còn đích thân đưa cậu vào phòng tham quan. Nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của cậu, hắn mới mỉm cười, chúc cậu ngủ ngon rồi rời đi.

Jung Eunji cũng thật sự bình tĩnh.

Ở hoàn cảnh này mà cậu còn thong thả đi tắm, sau đó lên giường nằm. Cậu có thể nghe thấy người ở trung tâm chỉ huy nói chuyện với mình qua máy nghe lén. Nhưng cậu không thể lên tiếng, bởi vì chắc chắn trong căn phòng này gắn camera giám sát và máy nghe lén.

Chorong dán mắt vào màn hình một lúc. Tuy cô không nhìn thấy Jung Eunji nhưng có thể thấy tầm mắt của cậu. Điều này khiến trái tim cô luôn như căng ra theo nhất cử nhất động của cậu.

Lúc này, một sĩ quan FBI đi đến, ngồi xuống cạnh Chorong. Đó là người đàn ông trung niên da trắng, phụ trách chỉ huy toàn bộ hành động lần này.

Chorong mỉm cười với ông ta.

Ông ta cất giọng chân thành: "Cô Jenny, tôi xin bày tỏ sự ngưỡng mộ trước hành động quả cảm và trí tuệ của cô, cô vẫn ổn đấy chứ ?"

Buổi đêm yên tĩnh.

Câu nói của ông ta khiến không ít người ngẩng đầu nhìn Chorong.

Chorong mỉm cười: "Tôi vẫn khỏe, cám ơn ngài. Thật ra tôi cũng cám ơn các ngài. Tôi đã nắm sơ qua toàn bộ kế hoạch này, các ngài đã bỏ ra rất nhiều sức lực, cũng vô cùng mạo hiểm."

Đâu chỉ đơn giản là mạo hiểm ?

Dư luận, FBI, quân đội, chuyên gia tâm lý tội phạm... tất cả phối hợp với Jung Eunji diễn màn kịch này.

Tại sao trước đó Chorong từng nghi ngờ Jung Eunji bị rối loạn đa nhân cách ?

Đó là vì ván cờ quá lớn, đến mức ai cũng phải nghi ngờ tính chân thực của nó.

Nghe Chorong nói vậy, viên sĩ quan mỉm cười: "Alex từng có cống hiến rất lớn cho đất nước chúng tôi. Bây giờ, cậu ấy đang đối phó với tên tội phạm có thể nói là tàn ác nhất thế kỷ. Chúng tôi kính trọng cậu ấy và không có lý do gì từ chối yêu cầu của cậu ấy."

Đêm mỗi lúc một khuya.

Chorong không ngờ Han Hae Jun đến tìm cô.

Sau nhiều ngày đêm làm việc liên tục, gương mặt của chàng thanh niên trẻ tuổi thiên tài lộ rõ vẻ mệt mỏi, mắt vằn tia máu. Nhưng vẻ mặt anh ta vẫn bình thản. Anh ta lặng lẽ đi đến bên Chorong, đặt một thứ giống máy bộ đàm xuống trước mặt cô.

"Cậu ấy có thể nghe thấy tiếng cô nói chuyện. Bấm nút màu đỏ."

Nói xong, Han Hae Jun liền quay về vị trí của mình. Chorong ngẩn người, dõi theo bóng lưng anh ta, lại nhìn thiết bị thông tin trước mặt. Sau đó, cô cầm nó lên.

"Eunji!" Chorong hạ giọng thầm thì.

Cô vừa dứt lời, các chuyên gia IT ngồi trước máy tính đều mỉm cười, có người còn quay đầu về phía cô. Chorong không để ý đến bọn họ, chỉ chăm chú nhìn vào màn hình.

Một giây sau, Jung Eunji giơ tay sờ sống mũi. Đó là ám hiệu cậu đã nghe thấy.

Chorong cảm thấy vừa thích thú vừa xót xa, nhưng trên hết là nỗi nhớ da diết khó diễn tả bằng lời.

Cô im lặng vài giây, cuối cùng chỉ nói hai từ đơn giản nhất: "Cố lên!"

Những người bên cạnh, không ai lên tiếng. Trên màn hình, Jung Eunji cũng bất động.

Ở giây tiếp theo, ống kính nghiêng nghiêng, cậu đã đứng dậy. Mọi người dán mắt vào màn hình, không ai biết cậu định làm gì.

Màn hình đột nhiên sáng trưng, Jung Eunji bật đèn, sau đó thong thả đi vào nhà vệ sinh.

Dưới ngọn đèn dịu dàng, tấm gương hình bầu dục treo tường ở trong nhà vệ sinh sáng sủa. Tim Chorong đập thình thịch, cô thấy Jung Eunji tiến lại gần tấm gương.

Khi cậu dừng lại, trong gương hiện ra dung mạo tuấn tú, điềm tĩnh.

Đôi mắt đen... nhìn cô đăm đăm.

Cậu... muốn để cô nhìn thấy cậu.

Chorong cắn môi, không rời mắt khỏi màn hình. Còn cậu cúi đầu, từ tốn rửa mặt rồi dùng khăn lau sạch sẽ. Cuối cùng, cậu chống hai tay lên bồn rửa mặt, nhìn chăm chú vào gương, nơi khóe miệng để lộ nụ cười nhàn nhạt.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Do cơ thể còn yếu ớt nên hôm qua, sau khi 'chào hỏi Jung Eunji', Chorong được một điều tra viên đưa về phòng bệnh nghỉ ngơi.

Cô dặn y tá sáng sớm hôm sau đánh thức cô dậy. Nhưng đến khi trời sáng, Oh Hayoung bảo y tá không cần đánh thức Chorong, để cô nghỉ ngơi.

Bởi vì nếu Jung Eunji ở đây, chắc cậu cũng không muốn để cô chứng kiến cảnh mình mạo hiểm.

Cô chỉ cần ngủ một giấc ngon lành. Khi tỉnh dậy, cậu đã trở về.

Trong trung tâm chỉ huy.

Viên sĩ quan phụ trách chỉ huy hành động, sĩ quan quân đội và Han HaeJun bắt đầu đối chiếu thời gian.

"Năm giờ hai mươi phút." Viên sĩ quan nói:. "Alex, mười lăm phút sau, chúng tôi sẽ triển khai cuộc tấn công toàn diện. Máy bay trực thăng sẽ đáp xuống đúng vị trí của cậu, đưa cậu rời khỏi đó."

Trong trang viên, Jung Eunji đã thức giấc từ lâu. Cậu đứng trong màn sương mù, từ trên ban công dõi mắt xuống mảnh đất phủ một màu xanh của trang trại. Cậu không lên tiếng, chỉ gõ ngón tay lên thành lan can cẩm thạch.

Đây là một kế hoạch không mấy nguy hiểm, nhiệm vụ của Jung Eunji chỉ là kéo dài thời gian cho đến khi trời tờ mờ sáng. Việc còn lại là cuộc chiến đấu giữa tổ hành động và phía Ha Yeo Gun.

Jung Eunji đứng một lúc, cúi đầu nhìn đồng hồ, bây giờ là năm giờ hai mươi sáu phút.

Cậu quay người, đi vào phòng. Jung Eunji vừa cầm cốc nước uống một ngụm, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa giòn giã

"Cốc... cốc... cốc."

Jung Eunij nheo mắt. Đám người ở trước màn hình cũng giật mình.

"Có nên phát động tấn công trước kế hoạch không ạ ?" Một người hỏi sĩ quan chỉ huy.

Sĩ quan chỉ huy không trả lời, chỉ nhìn màn hình chằm chằm. Jung Eunji chỉ trầm mặc vài giây rồi ra mở cửa.

Ha Yeo Gun diện bộ đồ thể thao màu trắng đục đứng bên cạnh cửa mỉm cười nói: "Dậy sớm chim chóc có sâu ăn, tôi định đi thư giãn gân cốt một lúc, chắc chắn cậu cũng có hứng thú ?"

Jung Eunji cười cười.

Tại đài quan sát ở tầng trên cùng của doanh trại.

Ở trên này, tầm mắt càng rộng mở, nhìn thấy cả dải đất màu xanh, sườn núi và khu rừng ở sau trang trại.

Bên mép đài quan sát đặt hai khẩu súng bắn tỉa. Năm vệ sĩ thân cận của Ha Yeo Gun đứng cách bọn họ hơn mười mét.

Ha Yeo Gun cầm một khẩu súng bắn tỉa, ngắm thẳng xuống bên dưới, sau đó hắn quay đầu nói với Jung Eunji: "L115A3, loại tôi thích nhất."

Jung Eunji nhếch mép, cầm khẩu súng còn lại. Cậu cất giọng lạnh nhạt: "Cũng là loại tôi thích"

Eunji liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Bây giờ là năm giờ ba mươi hai phút, còn hai phút.

Tại trung tâm chỉ huy, viên sĩ quan chỉ huy quay đầu nói với Han Hae Jun: "Có thể xâm nhập một cách toàn diện vào hệ thống an toàn của hắn ?"

Han Hae Jun trả lời: "Không thành vấn đề."

"Ok." Viên sĩ quan chỉ huy hạ lệnh: "Kế hoạch không thay đổi, hai phút sau tấn công. Máy bay chiến đấu 'Người đi săn' số 1 chi viện cho Alex trước tiên."

Đoạn hội thoại ngắn này lọt vào tai Jung Eunji nhưng sắc mặt cậu không hề thay đổi. Cậu chăm chú dõi mắt xuống cây cỏ ở bên dưới qua ống ngắm, bỗng nhớ tới Chorong.

Nhanh thôi, cô gái của tôi. Tôi sẽ nhanh chóng quay về bên em.

"Hãy chọn con mồi cậu thích."

Giọng nói vui vẻ của Ha Yeo Gun vang lên bên tai Jung Eunji. Jung Eunji rời mắt khỏi ống ngắm, bắt gặp mười mấy người quần áo tơi tả ở trên mặt đất.

Nhìn từ trên cao, trông bọn họ giống đàn kiến đang di chuyển.

Rõ ràng bọn họ là những 'tấm bia sống' của Ha Yeo Gun.

Đây là trò chơi săn mồi, người sống là mục tiêu. Qua thái độ của Ha Yeo Gun, có thể thấy hắn chơi trò này đã lâu.

Jung Eunji đảo mắt qua 'con mồi', khóe miệng cậu nhếch lên: "Wow... Độ khó quá thấp."

Ha Yeo Gun cười ngoác miệng.

Lúc này, dưới mặt đất đột nhiên vang lên tiếng súng cùng tiếng cười hềnh hệch của đám đàn ông. Ở giây tiếp theo, mười mấy 'con mồi' hoảng sợ bỏ chạy tán loạn.

"Thế này... liệu có thú vị hơn không ?" Ha Yeo Gun hỏi Jung Eunji.

Jung Eunjiliếc nhìn hắn: "Thử mới biết được. Nếu anh không ngại, để tôi bắn phát súng đầu tiên."

"Tất nhiên không ngại."

Jung Eunji cúi thấp người, hai tay nắm chặt khẩu súng. Trong lúc dán mắt vào ống ngắm, cậu đồng thời liếc nhìn đồng hồ đeo tay.

Còn mười giây cuối cùng.

Hệ thống an toàn đã bị Han Hae Jun xâm nhập, chắc bọn họ đang ở vị trí rất gần.

Jung Eunji thầm đếm trong đầu: "Mười, chín, tám... ba, hai, một."

Đột nhiên có tiếng động cơ vang lên như tiếng sấm mang theo cơn gió ù ù từ một nơi nào đó bên dưới đài quan sát dội tới.

Vào lúc thời gian ngàn cân treo sợi tóc, Jung Eunji bất ngờ quay người, chĩa khẩu súng bắn tỉa vào đúng tim Ha Yeo Gun.

Ha Yeo Gun phản ứng rất nhanh.

Thời khắc nghe thấy tiếng động cơ, hắn cũng lập tức rút súng.

Bốn mắt nhìn nhau ở cự ly gần, hai người hai khẩu súng. Mũi súng của Jung Eunji chĩa vào ngực Ha Yeo Gun, còn khẩu súng lục trong tay Ha Yeo Gun nhắm thẳng vào trán Jung Eunji.

Đám vệ sĩ ở xung quanh cũng có phản ứng rất nhanh, toàn bộ rút súng chĩa vào người Jung Eunji, đồng thời hét lên: "Mau bỏ súng xuống!"

Hai bên rơi vào trạng thái giằng co căng thẳng.

Trong khi đó, cả khu trang viên vang lên tiếng súng dày đặc.

Jung Eunji lạnh lùng nhìn Ha Yeo Gun. Hắn cũng không rời mắt khỏi Jung Eunji. Đúng lúc này, nơi đáy mắt hắn vụt qua biểu cảm phức tạp, khóe miệng cuối cùng cũng nhếch lên, để lộ ý cười chế giễu.

"Shit!" Ha Yeo Gun chửi thề một tiếng.

Cùng lúc đó, Jung Eunji nghe thấy giọng nói nghiêm nghị: "Alex, nằm xuống!"

Lời nói vừa dứt, Jung Eunji lập tức nằm rạp xuống đất. Ha Yeo Gun nhả đạn nhanh như tia chớp, viên đạn bay sượt qua cổ Jung Eunji, phát ra tiếng kêu đanh sắc trong không trung. Cùng lúc đó, đạn bắn dày đặc vào khu vực đài quan sát. Đài quan sát chìm trong khói lửa mù mịt.

Jung Eunji chỉ né tránh trong giây lát rồi ngẩng đầu quan sát.

Khi tiếng súng vang lên, đám vệ sĩ của Ha Yeo Gun lập tức bắn trả.

Nhưng làm sao chúng có thể là đối thủ của máy bay trực thăng trang bị vũ khí hiện đại ?

Hơn nữa, mấy trạm gác ở dưới mặt đất đã bị bộ đội lục chiến khống chế. Đám vệ sĩ nhanh chóng bị trúng đạn, ngã xuống đất.

Ha Yeo Gun có phản ứng nhanh nhất, hắn cũng bắt chước Jung Eunji cúi người xuống, bò về sau một chiếc bàn vông. Tuy nhiên, chân phải của hắn đã bị trúng đạn, máu chảy lênh láng. Jung Eunji không hề đắn đo, giơ súng nhả đạn về phía Ha Yeo Gun.

Phản ứng và khả năng quan sát của Jung Eunji thì không có gì để nói, nhưng luận về phương diện đơn độc chiến đấu, cậu không thể bằng tên tội phạm nhiều kinh nghiệm như Ha Yeo Gun.

Hắn cười lạnh một tiếng, giấu mình sâu hơn, đồng thời bắn trả Jung Eunji. Hai người nhất thời kiềm chế lẫn nhau, không ai chiếm thế thượng phong.

Ha Yeo Gun biết rõ nếu không trốn chạy thì sẽ không kịp. Hắn ngẩng đầu, nhìn quanh trang viên rồi đứng bật dậy. Sau đó, hắn chạy nhanh về phía lối ra cầu thang, bất chấp trên đầu có máy bay trực thăng quần thảo. Chỉ cần xuống đưới, hắn có thể đáp thang máy riêng xuống thẳng tầng hầm và thoát khỏi vòng vây theo đường hầm bí mật.

'Thỏ khôn ba lỗ (*)', hắn luôn để lại đường lùi cho bản thân. Chỉ đáng tiếc lần này, hắn đã tin nhầm Jung Eunji.

(*) Một thành ngữ, có nghĩa là: nhiều nơi ẩn nấp.

Tuy nhiên hôm nay, ván cờ như ý của Ha Yeo Gun cuối cùng cũng xôi hỏng bỏng không. Chiếc máy bay trực thăng thứ hai từ sau tòa nhà kịp thời bay lên cao. Gió xoáy cực lớn khiến Ha Yeo Gun đứng không vững. Khẩu súng đen ngòm chĩa thẳng vào người hắn. Chiếc máy bay đầu tiên cũng chặn đường rút của hắn. Đồng thời, cánh cửa lên đài quan sát mở toang, vô số lính lục chiến cầm súng chạy lên, bao vây Ha Yeo Gun trong nháy mắt.

Sau lưng Ha Yeo Gun không xa, Jung Eunji đứng dậy, phủi bụi đất trên quần áo. Cậu nhướng mắt nhìn hắn.

Cục diện đã định, Ha Yeo Gun cùng đường mạt lộ.

Tiếng động cơ, tiếng gió, tiếng súng nổ tạo thành âm thanh tạp loạn trong trang viên. Nhưng vào thời khắc này, đài quan sát vô cùng yên tĩnh, vô số khẩu súng chĩa vào người Ha Yeo Gun. Trước con mắt chòng chọc của đám đông, hắn chỉ mỉm cười. Sắc mặt hắn nhợt nhạt nhưng có vẻ rất thoải mái. Đôi mắt sáng rực một cách lạ thường.

"Bỏ súng xuống, ngồi xuống!" Một nhân viên FBI nghiêm giọng.

Ha Yeo Gun ném khẩu súng xuống đất, giơ hai tay ôm đầu. Nhưng hắn không ngồi xuống như mệnh lệnh của nhân viên FBI mà từ từ lùi lại phía sau cho đến mép đài quan sát, đồng thời quay sang Jung Eunji.

Hắn đột nhiên bật cười, vừa lắc đầu vừa cười: "Alex ơi là Alex, hóa ra cậu chẳng hiểu gì cả. Cậu trầm luân trong việc cứu giúp người đời. Cậu vì họ mà tiêu hao bao nhiêu năm tháng cuộc đời, vậy mà bọn họ đâu có hiểu cậu ? Ai hiểu con người thật sự của cậu ? Cậu phải sống cô độc như vậy, thế mà cậu còn lựa chọn con đường ngu xuẩn này."

Ha Yeo Gun đã lùi đến mép đài quan sát.

Có người hỏi ý kiến Jung Eunji liệu có nên nổ súng. Jung Eunji hơi lắc đầu.

"Alex, hôm nay tôi chết ở đây. Về ý nghĩa nào đó, cuộc đời của cậu cũng kết thúc." Hắn lấy lại bộ dạng bình thản thường ngày: "Cậu không thắng, chúng ta gặp nhau ở địa ngục, Jung Eunji... của tôi."

Vừa dứt lời, Ha Yeo Gun đột nhiên giơ tay túm lan can ở mép đài quan sát. Sau đó, hắn tung người nhảy xuống dưới. Mọi người giật mình, chạy nhanh tới hàng lan can. Jung Eunji cũng lao đến, chỉ thấy bóng người rơi xuống, như hòn đá chìm xuống đáy nước, như chiếc lá rơi xuống bùn lầy.

"Ầm"

Một tiếng nổ cực lớn vang lên, lửa cháy dữ dội. Người rơi xuống đất đã biến thành quả cầu lửa, luồng khí nóng bốc lên cao, phả vào mặt mọi người. Tất cả lùi lại theo phản xạ nhưng lập tức thò đầu xuống dưới quan sát.

Mặt đất trống không, chỉ có khói mù mịt và vô vàn bột phấn rơi xuống.

Không ai lên tiếng.

Trên người hoặc trong cơ thể Ha Yeo Gun có gài bom. Đúng như Jung Eunji dự đoán, hắn tuyệt đối không để mình bị bắt. Rơi vào tình huống xấu, hắn sẽ khiến mình nổ tung thành tro bụi.

Nhân viên FBI và bộ đội lục chiến nhanh chóng hành động.

Jung Eunji đứng giữa đám đông, đưa mắt quan sát xung quanh.

Lúc này, mặt trời đã ló dạng, cả trang trại chìm trong ánh nắng vàng. Khu rừng, con sông và thị trấn nhỏ ở phía xa xa rực sáng.

Tiếng súng đã im bặt, trên mặt đất ngổn ngang thi thể. Các điều tra viên đang cứu nạn nhân ra ngoài.

Jung Eunji đứng yên một lúc, sau đó cậu quay người, đi về chiếc máy bay trực thăng đang dừng lại trên không trung.

Máy bay lập tức quay đầu, tăng tốc bay về phía bệnh viện cách đó vài trăm cây số, nơi có Park Chorong.



Continue Reading

You'll Also Like

157K 10.1K 34
🔞 ABO, có ngôn từ thô tục, cân nhắc khi xem Lịch ra chap: Không cụ thể, có chap sẽ ra Cp: GeminiFourth , PondPhuwin & JoongDunk Truyện được viết the...
7.6M 424K 83
Chuyện tình của đại ca Kim và hội trưởng Jeon (◕ᴗ◕✿) au: Janie 🔥 CẤM CHUYỂN VER + REUP HAY MANG FIC RA NGOÀI.
324K 12.7K 86
lichaeng cover
893K 53.9K 39
summary: vào một ngày đẹp trời, y/n đăng nhập vào trang web tìm daddy vì tiền và dính phải một đống chuyện. *nhiều chap thiệt nhma mỗi chap có tẹo 🥺...