Chương 133:

3.6K 203 3
                                    

Trong nháy mắt một năm này lại sắp kết thúc, điện ảnh của Phó Chân vẫn đang còn hừng hực khí thế quay chụp, Diệp Thiêm cùng Vương Minh Trạch phối hợp đến càng ngày càng ăn ý, cho dù không ở trước màn ảnh, khi thì nói ra một hai câu phương ngôn.

Có Phùng Chính, Phạm Hồng, Tề Đức Long ba vị lão sư gia nhập, Phó Chân đối bộ điện ảnh này vẫn là rất có tin tưởng.

Thân thể Phùng Chính lão sư không tốt, cho nên mỗi ngày chỉ quay một hai cái màn ảnh, thời gian còn lại dùng để nghỉ ngơi, ông nằm ở ghế bập bênh, trên người đắp một cái chăn, hưởng thụ mà phơi nắng, chỉ chốc lát sau liền có chút mệt nhọc, ngáp một cái, Phó Chân thấy được, lại đây hỏi ông: "Phùng lão sư, nơi này hơi ồn ào, nếu không cháu kêu người đưa ngài về khách sạn nghỉ ngơi."

"Không cần không cần, ta liền thích loại náo nhiệt này."

Phùng Chính lắc lắc tay, tiếp theo híp mắt nhìn phía Phó Chân, hướng cậu nói: "Tiểu Phó này, bộ điện ảnh này của cháu hẳn sẽ phát vào lúc Tết Âm Lịch đúng không."

Phó Chân lắc lắc đầu: "Chỉ sợ không kịp ạ, coi như hiện tại đóng máy, cháu cũng không có biện pháp trong một tháng hoàn thành cắt nối biên tập điện ảnh, với làm hậu kỳ."

Phùng Chính ừ một tiếng: "Vậy thì cũng hơi vội, bộ điện ảnh này còn muốn quay bao lâu mới xong?"

Phó Chân nguyên bản tính toán Tết Âm Lịch mọi người đều đừng về nhà, sớm một chút đem bộ điện ảnh này quay xong, sau lại nghĩ lại, kỳ thật hoàn toàn không cần phải cho mình một cái hạn chế thời gian, tối trừ tịch khi nào chụp cũng được, không cần thiết phải định thời gian như vậy, thời điểm Tết Âm Lịch nên để mọi người về nhà đoàn viên.

Nếu dựa theo tính toán của Phó Chân, bộ điện ảnh này có thể đóng máy vào cuối tháng 2, nhưng nếu cho mọi người nghỉ, vậy thời gian đóng máy sẽ muộn hơn một chút.

"Phỏng chừng muốn vào tháng 3 mới đóng máy được," Phó Chân nghĩ nghĩ, hướng Phùng Chính nói, "Nói như vậy cuối tháng 4 đến đài tháng 5 có thể chiếu phim."

Phùng Chính: "Ta nghe nói cháu muốn quay một video ngắn về chủ đề yêu nước, thế nào rồi?"

Phó Chân đáp: "Đã chuẩn bị ạ."

"Có thể nói một chút không?"

Phó Chân liền đem ý nghĩ của mình nói một lần cho Phùng Chính lão sư, cậu vì chụp video ngắn quốc khánh, trong khoảng thời gian này đã đem toàn bộ sách xem xong, video ngắn yêu cầu là tám đến mười phút, cậu cuối cùng quyết định quay một phim ngắn về thời hưng thế của khoa học kỹ thuật.

Mà về đoạn lịch sử đó, Phó Chân cảm thấy chính mình có thể quay một cái điện ảnh càng dài.

Cậu có ý tưởng liền sẽ thực thi, bất quá trước mắt vẫn yêu cầu chuyên tâm quay bộ hài kịch này, cùng với đem tin tức cắt nối biên tập tốt.

Nghe xong ý tưởng của Phó Chân, trên mặt Phùng Chính lộ ra biểu tình do dự, lúc trẻ ông cũng từng làm đạo diễn, đối phương diện này hơi có chút hiểu biết, ông hỏi Phó Chân: "Thật ra có thể, nhưng chỉ sợ phải tốn không ít tiền đi, chi trả nổi sao?"

Một giấc ngủ dậy ta mang thai - Lâu Bất NguyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ