Chương 16:

8.5K 585 14
                                    

Phó Chân không biết Đường Loan Loan đang có ý tưởng xấu gì, dù sao không có quan hệ tới cậu, nàng muốn làm nũng với Phó Kiến Sâm như thế nào liền làm nũng như thế ấy đi.

Đường Loan Loan thấy Phó Chân không để ý tới mình, trong lòng liền buồn bực, giống như đang đánh vào bông gòn, một chút cảm giác thành tựu cũng không có.

Nàng suy nghĩ một hồi, lại hướng Phó Chân nói: "Tháng sau tôi phải kết hôn, ở trang viên Eston, cậu nếu có rảnh có thể tới."

Trang viên Eston......

Phó Chân hoảng hốt một chút, cậu nhớ lúc năm sinh nhật 7 tuổi, ba ba hứa sẽ xây cho cậu một công viên giải trí, sang năm ông liền mua lại trang viên Eston, muốn đem nơi này xây thày một tòa lâu đài.

Mười mấy năm về sau, lâu đài này bị bọn họ đưa cho Đường Loan Loan.

Phó Chân cho rằng chính mình sẽ không để ý, chính là phản ứng của thân thể sẽ không nói dối. Đoạn thời gian trước trái tim cậu liền xảy ra vấn đề, hơn nữa hôm qua vẽ tranh một ngày, cơm trưa đều không có ăn, lúc này trái tim cậu đập rất nhanh, có chút thở không nổi, còn có chút choáng váng, hai chân giống như là bị rót chì không có sức lực, nếu không phải cậu kiên cường chống đỡ, chỉ sợ đã ngã ở nơi này.

Phó Chân cắn môi, cưỡng bách mình thanh tỉnh một chút, cậu không muốn ngã ở đây, ngã trước mặt hai người này.

Cậu như cũ quay lưng về phía Phó Kiến Sâm, cho nên bọn họ không nhìn thấy sắc mặt Phó Chân lúc này tái nhợt như tờ giấy, chỉ cảm thấy kỳ quái tại sao cậu cứ đứng ở nơi đó.

Giang Hằng Thù vừa tan tầm trở về thấy Phó Chân vịn tường đứng ở cầu thang, thị lực của anh cũng không tệ lắm, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Phó Chân bởi vì đau đớn không ngừng run rẩy, mu bàn tay cậu cũng xuất hiện gân xanh, hẳn là đang phải chịu đựng thống khổ rất lớn.

Mà một nam một nữ đứng dưới cầu thang kia, nam nhân nhìn qua không đến 40 tuổi, còn nữ nhân kia chỉ mới hai mươi tuổi đầu, diện mạo của bọn họ xuất chúng, trong trí nhớ của Giang Hằng Thù, thật nhanh có thể nhận ra thân phận của hai người kia, bọn họ chỉ đứng nhìn Phó Chân mà lại không có đi lên giúp cậu.

Chuyện này không có liên quan tới anh, Giang Hằng Thù lãnh đạm mà đi qua bên người Phó Kiến Sâm, ngay cả liếc mắt nhìn cũng không thèm nhìn, đối với anh vô luận là nhân vật truyền kỳ trong thương giới như Phó Kiến Sâm, hay là tân ảnh hậu trong giới giải trí, đều là người bình thường trong hàng vạn vạn người khác, cũng không có chỗ nào đặc biệt.

Giang Hằng Thù tiếp tục bước lên cầu thang, hướng trên lầu đi lên, cũng không muốn vì kẻ nào mà dừng chân lại.

Phó Chân nghe được tiếng bước chân từ phía sau, cậu cảm thấy thanh âm này có chút quen tai, nhưng đã không sức để xoay người sang chỗ khác. Hoàng hôn đã rơi xuống chân núi, phía chân trời phương Tây chỉ còn lưu lại một mảnh đen tối, thân hình cậu dần dần biến mất.

Sau này ra cửa chắc chắn phải xem giờ hoàng đạo mới được. Phó Chân nỗ lực điều chỉnh hô hấp, nhưng nơi ngực như cũ bị đè ép bởi một cục đá lớn, cậu như một con cá mắc cạn sắp chết khát.

Một giấc ngủ dậy ta mang thai - Lâu Bất NguyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ