Chương 97

5.2K 329 24
                                    

Hàm ý trên bài Weibo này vừa nhìn là biết, nói thật những cư dân mạng đã xem 《 đêm qua 》 còn không có kịp đi xem 《 Lâu đài màu trắng 》của Phó Chân.

Bọn họ cảm giác chính mình thật sự bị vũ nhục, cũng thập phần ủy khuất, bọn họ đến bây giờ mới chỉ cống hiến cho phòng bán vé 《 đêm qua 》, như thế nào liền thành thủy quân do Phó Chân thuê, như thế nào điện ảnh do ngươi chụp kém còn không cho người ta nói? Tạo hình của Liễu Mạnh cùng Lâm Tịch Dao như sét đánh thế kia còn không cho bọn họ nói để người khác tránh sét đánh? Bọn họ sôi nổi dũng mãnh vào phía dưới Weibo Liên Xuân Triều, biểu đạt phẫn nộ của mình.

Đạo diễn Liên Xuân Triều sau khi nhìn thoáng qua, trực tiếp cấm cư dân mạng bình luận dưới Weibo của mình, còn đem loại hành vi này của cư dân mạng thành bạo lực internet.

Cư dân mạng lại lần nữa bị hành động của đạo diễn làm ghê tởm, người làm công tác văn hoá chính là không giống nhau, bất quá chỉ cần một đại V đã làm các ngươi hồ đồ như vậy sao, ta ở trên Weibo giúp cư dân mạng tránh sét thì bị ngươi nói ta là thủy quân, ta đây liền đăng lên vòng bạn bè, diễn đàn.

"Những ai muốn xem đêm cuối cùng của gió tây, nếu 30 đồng không có chỗ tiêu có thể mời tôi đi uống trà sữa."

"Hai giờ xấu hổ nhất, sau khi xem xong đầu óc một mảnh hỗn độn, căn bản không biết điện ảnh nói cái gì, chỉ nhớ rõ Liễu Mạnh đứng ở mép giường Lâm Tịch Dao, cười tà mị"

"Vì cái gì nguyên tác cũng không tệ, mà điện ảnh có thể chụp khó coi như vậy, mời các vị đại thần phân tích một chút"

"Đại khái là bởi vì biên kịch đem tình tiết đạo văn đều loại bỏ đi."

......

Danh tiếng của 《 Đêm cuối cùng của gió tây 》 càng ngày càng tệ, điểm trên douban từ lúc bắt đầu là 8.1, nhanh chóng rớt xuống còn 5.1, hơn nữa còn tiếp tục giảm xuống, nguyên bản nhóm cư dân mạng tính toán ngày mai đi xem bộ điện ảnh này, khi nhìn đến trường hợp này cũng do dự lên, sợ hãi những bình luận lén này là do người cạnh tranh thuê thủy quân, bọn họ cố ý đi hỏi bạn bè đã xem qua bộ phim này của mình, được đến câu trả lời là không có chỗ nào đi sao, không cần đi tra tấn chính minh, 30 đồng tiêu chỗ nào mà chẳng được.

Phó Chân cũng không biết biến hóa trên mạng, cậu nói cũng không coi trọng phòng bán vé chính là thật sự không coi trọng, cùng Giang Hằng Thù từ rạp chiếu phim đi ra, đèn đường đủ mọi màu sắc đem bóng dáng họ kéo dài, Phó Chân nghiêng đầu hướng Giang Hằng Thù hỏi, "Quà của em đâu?"

"Anh mua cho em......" Giang Hằng Thù thấp giọng ở bên tai Phó Chân nói, "Một người chống."

Phó Chân gắt gao mà trừng mắt Giang Hằng Thù, sau một lúc lâu hỏi anh: "Lại đưa một cái được không?"

Giang Hằng Thù nhẹ nhàng điểm lên chóp mũi Phó Chân, mở cửa xe, cong lưng, làm động tác mời: "Lên xe đi, điện hạ của ta."

Phó Chân ngồi vào trong xe, Giang Hằng Thù thực nhanh ngồi vào ghế lái bên cạnh hắn, mang theo Phó Chân tới nơi mà bọn họ muốn đến vào đêm nay.

"Chúng ta đi chỗ nào?" Phó Chân nhìn cảnh tượng xa lạ ngoài cửa xe, những ánh đèn đường xẹt qua mắt cậu.

Giang Hằng Thù nói đùa: "Muốn đem em bán đổi trân châu."

Một giấc ngủ dậy ta mang thai - Lâu Bất NguyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ