Chương 38:

8.8K 560 74
                                    

Phó Chân còn không biết nguy hiểm sắp xảy ra, trên mặt tràn đầy ý cười nói về những việc thú vị mà cậu phát hiện trong tiệm cắt tóc với Giang Hằng Thù, một thanh niên trung nhị rơi vào tay lão sư Tony liền bị cắt phăng mất mái tóc dài bảy màu.

Giang Hằng Thù nghiêm túc lắng nghe Phó Chân kể lại, khóe miệng hướng về phía trước nhếch lên một cái nụ cười, anh hơi nghiêng đầu nhìn Phó Chân, trong ánh mắt tràn đầy nhu tình.

Hoàng hôn rơi xuống làm bầu trời một mảnh đỏ rực, chiếu vào cánh cửa thủy tinh như một biển lửa thiêu đốt.

Trên đường phố tiếng còi ô tô gầm rú không ngừng, bọn họ đi ở lối đi bộ, từng chiếc ô tô xẹt qua người, Phó Chân đi phía bên trái Giang Hằng Thù, dựa vào người anh đi theo ven đường.

Nguy hiểm chỉ phát sinh trong nháy mắt, một chiếc ô tô ác ý xông về phía bọn họ, lỗ tai Giang Hằng Thù giật giật, giống như chú ý tới khả năng nguy hiểm đã đến.

Trong lúc vô tình Phó Chân quay đầu lại liền thấy một chiếc ô tô rít gào lao về phía bọn họ, nó lấy khí thế không kịp đỡ mà bay nhanh đến, bẻ gãy một hàng cây bên đường, hủy hoại hàng rào phân cách, những người đi đường phía sau thì chỉ biết lớn tiếng thét chói tai.

Lúc này tránh đã không kịp rồi, Phó Chân theo bản năng muốn đẩy Giang Hằng Thù ra, nhưng chưa kịp đụng tới cánh tay Giang Hằng Thù, cả người cậu liền bị Giang Hằng Thù kéo đến bồn hoa trên lối đi bộ, mà Giang Hằng Thù chỉ kịp hướng bên trong trốn hai bước.

Chiếc xe kia bay vọt qua người Giang Hằng Thù, cách Giang Hằng Thù không đến mười cm.

Cả người Phó Chân đều choáng váng, cho đến khi chiếc xe hoàn toàn biến mất ở cuối phố, cậu mới lấy lại tinh thần, trong lòng cậu vẫn cảm thấy sợ hãi, trên mặt không còn chút huyết sắc nào, trái tim nhảy phanh phanh phanh giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, trong ánh mắt che kín sợ hãi.

Vừa mới rồi thiếu chút nữa, chỉ kém một chút, cậu liền có khả năng không còn được gặp lại Giang Hằng Thù nữa.

Đôi mắt Phó Chân bịt kín một tầng hơi nước, cậu muốn oán trách hành động vừa rồi của Giang Hằng Thù, nhưng bờ môi của cậu run run, căn bản nói không thành câu hoàn chỉnh, cậu chỉ có thể nhìn Giang Hằng Thù, chỉ chốc lát sau nước mắt liền rào rào chảy xuống.

Phòng ngừa chiếc xe kia còn quay trở lại, Giang Hằng Thù đem Phó Chân đi vào một ngân hàng ven đường, anh ôm lấy Phó Chân, nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu, thấp giọng trấn an cậu: "Không có việc gì, không phải sợ, không phải sợ."

Sắc mặt Phó Chân tái nhợt, hô hấp dồn dập, yếu ớt như một tán lá cây lung lay trong gió, có thể rụng xuống bất cứ lúc nào.

Giang Hằng Thù chỉ có thể vẫn luôn an ủi cậu, hy vọng cậu có thể thoát khỏi sợ hãi.

Trong đầu Phó Chân lúc này luôn lặp đi lặp lại một màn vừa rồi, cậu chán ghét chính mình vì đã liên lụy đến Giang Hằng Thù, nếu chiếc xe kia hướng bên này nhiều một chút, Giang Hằng Thù liền có khả năng...... Cậu không dám nghĩ nữa, nhưng lại không khống chế được luôn xuất hiện hình ảnh Giang Hằng Thù nằm ở trong vũng máu.

Một giấc ngủ dậy ta mang thai - Lâu Bất NguyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ