Chương 17: Năm mới

Bắt đầu từ đầu
                                    

Nhìn chị chủ quán bận rộn làm bánh bên trong bếp, Liễu Minh không nhịn được hỏi: "Chị không trở về nhà sao?"

Chị chủ không đáp, chỉ hỏi ngược lại: "Còn em, sao không về nhà?"

Liễu Minh cười cười đáp: "Em năm nay không có nhà." Em gái đi rồi, cậu cũng không còn nhà nữa.

Chị chủ ngẩng đầu, chăm chú nhìn cậu: "Thế còn Nghiêu Nhạc đâu?"

"Cậu ấy sao?" Liễu Minh thở dài, lại nói: "Cậu ấy không cho em đi cùng."

"Chị không phải không muốn trở về, mà là chị không muốn làm cho người nhà mất vui. Năm ngoái chị vừa mới comeout rồi!" Có lẽ vì giống nhau lạnh lẽo, giống nhau thiếu mất hơi ấm gia đình nên chị chủ cũng thẳng thắng bày tỏ lòng mình.

"Comeout ạ?" Liễu Minh giật mình nhìn chị.

"Ừm, chị thích con gái!" Chị chủ cười nhẹ nhàng, không thấy bao nhiêu chua xót, chỉ là đơn giản mỉm cười như thế.

Liễu Minh kinh ngạc không thôi, cậu làm ở đây gần ba năm rồi thế mà bây giờ mới biết chị chủ quán thích con gái đấy! Liễu Minh không phải không có nghe qua, trường của cậu cũng không phải hiếm, chỉ là có chút ngạc nhiên mà thôi.

"Chị, yêu thích... một người đồng giới là như thế nào vậy?" Đột nhiên Liễu Minh lại hỏi như thế.

"Chi vậy? em thích ai là con trai sao?" Chị chủ cười trêu, chị dừng một chút rồi nói tiếp: "Như thế nào ý hả? Chính là giống như những người khác thôi: tim đập, nhớ nhung và ghen tuông. Là như vậy nhỉ? Chị cũng chưa từng thật sự thích ai đâu."

Nghe vậy Liễu Minh đột nhiên trầm mặc, thế nào là yêu thích một người đây? Liễu Minh không biết, thế nhưng chẳng biết vì sao khuôn mặt của người kia lại bất giác hiện lên. Nhớ đến bến xe lần đầu gặp mặt, nhớ đến tấm ảnh ngày đó trên thư viện, nhớ đến mùi đàn hương nhẹ nhàng trên người người đó, bất giác tim đã đập rộn ràng.

Chẳng lẽ... yêu thích chính là như vậy?

Lại nhớ đến lúc nhìn thấy Mộc Gia Họa quấn quýt lấy Nghiêu Nhạc, cảm giác khó chịu ấy, phải hay không... là ghen?

Cậu... là gay sao?

Đúng lúc này chị chủ lại vỗ vai cậu một cái: "Nghĩ đến ai đấy?"

Liễu Minh vội vàng lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi hướng chị chủ bảo: "Em, em muốn đi tìm một người ạ."

Chị chủ cười, còn động viên vỗ vai cậu: "Đi đi, tết mà. Năm mới vui vẻ!"

"Năm mới vui vẻ ạ!" Liễu Minh phất phất tay với chị chủ rồi vội đẩy cửa rời đi.

Chị chủ chống cằm ở trên quầy nhìn theo bóng lưng đang dần biến mất của Liễu Minh, nhàn nhạt nở nụ cười, ai... tuổi trẻ!

.

Nghiêu Nhạc đặt bó hoa hướng dương trên tay xuống, lặng lẽ nhìn khuôn mặt xinh đẹp với nụ cười tỏa nắng của người phụ nữ trên tấm bia, hắn hình như có chút nhớ bà rồi.

Thời gian đúng là không lường trước được điều gì, hắn còn nhớ tết năm ngoái lúc hắn không chịu về nhà, bà đã gọi điện thoại giục liên tục.

Về đến nhà, đón hắn chính là một bàn thức ăn nóng hổi.

Đêm giao thừa bà còn nấu cho hắn một bàn ăn thịnh soạn, dù rằng chỉ có hai mẹ con như thế nhưng lại vô cùng ấm áp. Bọn họ xem chương trình âm nhạc rồi lại ngắm pháo hoa, trò chuyện với nhau, hắn không nhớ rõ là nói chuyện gì, hắn chỉ nhớ nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt bà, mà giờ đây nụ cười ấy đã mãi mãi dừng lại trên tấm ảnh trước mộ này rồi.

Hoa hướng dương luôn hướng về phía mặt trời, xinh đẹp và rực rỡ, mà bà... cũng giống như hoa hướng dương vậy.

Nghiêu Nhạc rời đi nghĩa trang, một mình chen chúc trong dòng người, hắn nhìn xung quanh, nhìn những con người hối hả ngược xuôi, nhìn phố phường đông đúc. Có những người vội vã trở về nhà với gia đình, cũng có những người bon chen giữa xã hội bận bịu đến chẳng thể về nhà, bận rộn đến mức chỉ có thể nhận điện thoại của người mẹ già được một lúc.

Giống như một cô gái đang nghe điện thoại ở gần Nghiêu Nhạc đây.

Một cô gái xinh đẹp nhưng trên mặt lại đầy vẻ mệt mỏi, đầu tóc hơi rối, lớp trang điểm trên mặt cũng chẳng thể che đi được quầng thâm trên mắt cùng vẻ hốc hác trên đôi má cô. Cô đối với đầu dây bên kia nói: "Mẹ, hiện tại con vẫn còn bận lắm, không thể về được! Tết năm sau lại về nhé?"

Bên kia không biết nói gì, mà cô gái lại nước mắt chảy dài: "Mẹ, con mệt mỏi quá! Con cũng muốn về nhà. Con nhớ món thịt kho hột vịt của mẹ, nhớ cả món cá nướng. Mẹ ơi ngoài này mệt quá, sao làm người lớn khổ quá vậy mẹ, đến một cái tết, một cái tết cũng không thể về đón cùng gia đình? Ngày hôm qua con vừa mới bị sếp mắng còn phải đi tiếp khách, uống rượu rất nhiều rất nhiều, dạ dày con đều đau lắm mẹ à. Sau đó... sau đó còn phải tăng ca, làm từ tối qua tới giờ, mới xong! Mẹ, con mệt rồi, con nhớ nhà rồi..."

Cô gái kia có lẽ chẳng thể chịu nổi nữa mà ngồi sụp xuống khóc rống lên, xung quanh đó cũng không có ai để ý. Họ cũng bận đây, họ cũng khổ đây, họ đến quan tâm rồi ai sẽ đến quan tâm họ? Ai mà chẳng mệt mỏi? Ai mà chẳng muốn về nhà? Ai mà lại muốn đêm giao thừa chạy ngược chạy xuôi bên ngoài thế này? Người trưởng thành rồi, đều phải thế thôi.

Nghiêu Nhạc lẳng lặng nhìn, hắn cũng không rõ là mình có tâm tình gì nữa, hắn tuy hiểu chuyện hơn bạn bè cùng lứa một chút thế nhưng thế giới của người trưởng thành hắn vẫn chưa nhìn thấu hết, hắn vẫn chỉ là một thiếu niên non nớt chẳng hiểu được sự mỏi mệt và bất lực của người trưởng thành.

Nghiêu Nhạc đi tới trước vài bước, cúi người nâng cô gái kia dậy, hắn đưa cho cô một miếng khăn giấy, nhàn nhạt nói: "Tôi không thể hiểu rõ được những mệt mỏi của chị, nhưng tôi lại biết một việc..."

Cô gái không hiểu gì cả nhìn hắn, vừa lau nước mắt vừa mấp máy môi hỏi: "Việc, việc gì?"

Nghiêu Nhạc cười nhẹ một cái rồi nói tiếp: "Đó là công việc thì có thể tìm cái khác nhưng... mẹ thì chỉ có một!"

Lúc sống không trân trọng, lúc mất đi sẽ càng nuối tiếc.

Cô gái nghe hắn nói vậy thì lặng người, đôi mắt chăm chú nhìn hắn, lúc sau mới như giải thoát mà nhẹ nhàng thở phào: "Đúng rồi, về nhà đi thôi!"

Nói rồi cô mỉm cười rất tươi, tựa như tia nắng lúc mưa vừa tạnh vậy: "Cám ơn cậu! Cậu cũng về nhà đi, năm mới vui vẻ."

Nhìn cô gái đã rời đi rồi Nghiêu Nhạc mới mỉm cười nhẹ giọng nói: "Năm mới vui vẻ!"

Hắn đứng đấy một lúc thật lâu rồi lại kéo chặt áo khoác, một mình bước chậm trở về nhà. Không có mẹ nấu cơm, không sao con nấu! Không có mẹ xem chương trình ca nhạc, không sao con xem! Không có mẹ ngắm pháo hoa, chẳng sao cả có con ngắm thay mẹ rồi! Mẹ bảo con sống tốt, con sẽ sống thật tốt cho mẹ xem.

Lời tác giả: Tui rõ ràng muốn viết một chương năm mới vui vẻ, sao cuối cùng lại đầy nỗi buồn thế này -_-

[Đam Mỹ - Hoàn] Dùng Cả Sinh Mệnh Để Yêu - AzuraaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ