Chương 83: Nội tâm của Thế tử

120 3 0
                                    

Editor: Gà

"Vân Lãnh Ca, nàng không biết tốt xấu? Hơn nửa đêm bản Thế tử vội chạy đến giúp nàng, nàng báo đáp bản Thế tử như vậy sao?" Nếp uốn giữa hai lông mày Mộ Dung Diệp càng rõ ràng, hơi tức giận, môi mỏng khẽ mím lại, hai mắt trầm tĩnh, nhìn chằm chằm gò má Vân Lãnh Ca trầm giọng nói.

"Ngọc trâm của Tam di nương bị bôi thuốc do Thế tử gây nên?" Vân Lãnh Ca nghe ra ý của hắn, ánh sáng trong mắt thoáng lóe lên, gấp giọng hỏi.

"Nếu chỉ dựa vào nàng thẩm vấn nha hoàn kia, phải đợi đến khi nào mới có thể bắt được đầu sỏ?" Mộ Dung Diệp liếc nàng một cái, phượng mâu nhẹ nhàng lưu chuyển, thoáng chốc trong phòng tràn ngập ra ánh sáng rực rỡ.

Khóe miệng Vân Lãnh Ca nâng lên cười mỉa một tiếng, chỉ đành phải mượn động tác nâng chén trà che dấu xấu hổ trong lòng, xem ra Mộ Dung Diệp đều đã hiểu rõ tất cả mọi chuyện hôm nay trong phủ, tiếng vang của cục đá đập vào cửa sổ cũng do hắn cố ý tạo ra.

"Thế tử, lúc trước tiểu nữ nhất thời nóng lòng, hiểu lầm ngài, xin ngài thứ lỗi." Gương mặt Vân Lãnh Ca áy náy, giọng nói dịu dàng như gió xuân tháng ba.

Người ta giúp nàng, nàng còn giễu cợt giận chó đánh mèo, xác thực nên tạ lỗi.

Mộ Dung Diệp không cảm kích chút nào, hắn nhìn dung mạo hơi nghiêng của Vân Lãnh Ca, sợi tóc mềm mại rơi xuống vai, có vài sợi hỗn độn rũ xuống đôi má bạch ngọc, tựa vũ phi vũ (giống nhảy múa nhưng không phải đang múa).

Vân Lãnh Ca kinh ngạc, Thế tử giống như một đứa bé đang tức giận vậy, nàng nở nụ cười yếu ớt coi như trấn an, nói: "Thế tử, là tiểu nữ không phải, tiểu nữ có mắt như mù, đã nghĩ ngài lòng lang dạ thú, tiểu nữ thật vô liêm sỉ..."

Mộ Dung Diệp nghiêng đầu nhìn nụ cười lấy lòng của Vân Lãnh Ca, mặt mày cong cong, tán dưới sợi tóc chưa buộc lên, mái tóc đen suôn dài như thác nước, làn da như bạch tuyết, khiến người ta nhìn đẹp mắt, cảm giác không chân thực.

"Lần sau không viện lý do này nữa." Mộ Dung Diệp nhíu mày, ngầm thở dài, trước đây hắn cho rằng bốn chữ này hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ nói ra, không ngờ, trước mặt mèo con, có thể nói ra sảng khoái dễ dàng như vậy, không khó mở lời như hắn tưởng tượng.

"Thế tử đại nhân đại nghĩa, tiểu nữ kính nể tự đáy lòng." Vân Lãnh Ca thấy hắn hôm nay dễ nói chuyện không khỏi ngẩn ra, ngay sau đó suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy bình thường trở lại, có thể giữa bọn họ miễn cưỡng cũng xem như đối tượng hợp tác rồi, nói chung Mộ Dung Diệp không khó hầu hạ như vậy, nghĩ thế, Vân Lãnh Ca tận dụng cơ hội vuốt mông ngựa nịnh bợ.

"Bản Thế tử đại nhân đại nghĩa? Vân Lãnh Ca nàng nói láo mà không đỏ mặt sao?" Mộ Dung Diệp hừ một tiếng, đuôi lông mày khẽ nhếch, hỉ nộ khó phân biệt.

Hỏng bét, vỗ trúng đùi ngựa rồi, Vân Lãnh Ca thầm nói không ổn, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ các biện pháp lấp liếm, tròng mắt đen nhánh khẽ chuyển, nhất thời đã có chủ ý, dịu dàng nói: "Tiểu nữ muốn nói là Thế tử đối với tiểu nữ đại nhân đại nghĩa, thật tâm đối đãi, không hề che giấu."

(Hoàn) Đích Nữ Nhị Tiểu Thư - Tình Đa ĐaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ