Chương 48. Hôn lễ bất ngờ

2.8K 107 0
                                    

  Sáng sớm hôm sau, Quách Tĩnh thấy Trình Dương và Tiểu Long nữ đang ngồi ôm nhau ngủ trong hậu viện (sân sau) , bộ dạng hai nàng có vài phần tương tự lại thêm vài phần hạnh phúc, Quách Tĩnh bất đắc dĩ lắc đầu.


Hai người các nàng, đúng là xứng đôi, trời đất tạo thành, Quá Nhi trang thiếu niên kiệt xuất, Long cô nương tài mạo song toàn, lại là nữ trung hào kiệt võ công cao cường. Có thể nói hai người là tuyệt phối không chê vào đâu được. Nhưng đáng tiếc thân phận của Long cô nương cùng Quá nhi cách xa nhau như vậy....hắn ai thán thở dài rồi bước tới vỗ vai Trình Dương:


" Quá nhi, Quá nhi. "


Trình Dương lờ mờ tỉnh giấc, ánh mắt còn có chút mông lung mê ngủ, vừa thanh tỉnh một chút liền thấy khuôn mặt của Quách Tĩnh hiện ra trước mặt nàng, không khỏi có chút ngạc nhiên cùng thất kinh. Sau đó hồi tưởng lại mọi chuyện, tối qua nàng là tới kiếm Tiểu Long nữ, hai nàng cùng ngắm sao nói chuyện mà ngủ quên lúc nào không hay.


Nghĩ tới đó, cảm giác được Tiểu Long nữ còn nằm trong lòng nàng, nàng và Tiểu Long nữ đã ôm nhau ngủ quên trên hành lang sau viện, bỗng nhiên khuôn mặt Trình Dương đỏ ửng ngượng ngùng nhìn Quách Tĩnh:


" Quách bá bá. "


Tiểu Long nữ cũng đã tỉnh, nàng còn chưa mở mặt, miệng khẽ kêu một tiếng:


" Dương. " Mới mở hai mắt ra.


" Cả hai đứng lên đi, rửa mặt vệ sinh một chút rồi ra trước sảnh ăn sáng."


Trình Dương nắm tay Tiểu Long nữ chạy đi.


Trình Dương vừa mới rửa mặt vệ sinh xong xuôi thì Hoàng Dung cũng vừa đúng lúc xuất hiện:


" Quá nhi, để Long cô nương theo giúp ta một chút, ngươi theo Quách bá bá của ngươi, phụ hắn thủ cửa thành đi."


Trình Dương còn đang lưỡng lự, nàng không muốn xa Tiểu Long nữ, nhất là để Tiểu Long nữ bên cạnh Hoàng Dung nàng càng không yên tâm, Quách Tĩnh lên tiếng nói:


" Ngươi hãy theo ta ra ngoài thành, xem xét việc phòng vụ xung quanh. Cứ để Long cô nương theo giúp Dung nhi đi. "


Hai người cưỡi chiến mã sánh vai ra ngoài thành. Quách Tĩnh nói:


" Quá nhi, nội công phái Toàn Chân là nội công chính tông trong thiên hạ, tiến cảnh tuy chậm, nhưng hoàn toàn không sợ sai phạm. Võ công các gia các phái, ngươi có thể học tất, nhưng nội công thì chỉ nên chuyên tu công phu Huyền môn mà thôi. Đợi khi quân địch lui binh, ta sẽ cùng luyện tập với ngươi. "


Trình Dương nói:


" Điệt nhi võ công thấp kém, tư chất lại ngu si sợ là Quách bá mẫu chê là điệt nhi học công phu bàng môn tả đạo của Long nhi, làm cho Quách bá bá khổ sở một phen.


Quách Tĩnh nói:


" Ta không hề nghĩ vậy. Thực ra công phu của Long cô nương cũng không phải là bàng môn tả đạo, chẳng qua ngươi chưa lĩnh hội đầy đủ đó thôi. "


Hai người phi ngựa về phía tây, thấy có một dòng mương nhỏ chảy ngang dưới chân núi. Quách Tĩnh nói:


" Dòng mương này tuy nhỏ, nhưng lừng danh, gọi là Đàn khê. "


Trình Dương "a" lên một tiếng, nói:


" Điệt nhi nghe kể chuyện Tam quốc, Lưu hoàng thúc phóng ngựa nhảy qua Đàn khê, thì ra dòng mương ấy lại ở đây. "


Quách Tĩnh nói:


" Lưu Bị ngày ấy cưỡi con ngựa tên là Đích Lư, người xem tướng ngựa bảo đó là con ngựa phản chủ. Không ngờ chính con ngựa Đích Lư ấy đã vọt qua Đàn khê, thoát khỏi truy binh, cứu sống Lưu hoàng thúc. "


" Thật ra người đời cũng đều như con ngựa Đích Lư, làm người thiện thì thiện, làm kẻ ác thì ác, người tốt kẻ xấu không nhất định. Tất cả đều do cái tâm mà ra."



Trình Dương nhìn Quách Tĩnh thần sắc có vẻ thương cảm, rõ ràng không có ý chê bai gì ai, chắc là đang hoài niệm nghĩa đệ của hắn Dương Khang mà thôi, nghĩ:


" Nói thì đúng, nhưng thế nào là ác, thế nào là thiện? Bọn người truy sát ta mấy hôm nay cũng tự xưng danh môn chính phái mà cũng được gọi là thiện đấy thôi. Còn cha ta yêu thương ta như vậy nhưng người đời vẫn gọi hắn là ác. "


Nàng thán phục Quách Tĩnh mọi điều, nhưng hắn làm người quá độ lương bao dung, kẻ khác đâu phải ai cũng được như hắn, đại anh hùng đại hào kiệt đâu chứ.


Hai người phi ngựa một hồi, thấy bên đường có một tấm bia, trên khắc hàng chữ lớn: "Đường công bộ thị lang Đỗ Phủ quê ở đây". Trình Dương nói:


" Thành Tương Dương quả không tầm thường, thì ra đây là quê hương của một vị đại thi hào."


Quách Tĩnh ngâm nga:


" Đại thành thiết bất như,
Tiểu thành vạn trượng dư...
Liên vân liệt chiến cách,
Phi điểu bất năng du.
Hồ lai đản tự thủ,
Khởi phục ưu Tây Đô...
Gian nan phấn trường kích,
Vạn cổ dụng nhất phu. "

Tạm dịch:
(Thành to thừa sức vững bền.
Thành con muôn trượng tiếp liền trời mây...
Đó rào chiến thật là kiên cố,
Dù chim bay cũng khó vượt qua.
Quân Hồ hết lối xông pha,
Tây Đô còn cách đường xa ngại gì.
Kìa lối hiểm men đi chót vót,
Đường hẹp này chỉ lọt một xe.
Giáo dài cũng khó giờ nghề,
Một người chống vạn, quen lề từ xưa).



Trình Dương nghe Quách Tĩnh ngâm thơ khảng khái hiên ngang, cũng nhẩm theo:


" Quân Hồ hết lối xông pha,
Tây Đô còn cách đường xa ngại gì.
Kìa lối hiểm men đi chót vót,
Đường hẹp này chỉ lọt một xe.
Giáo dài cung khó giờ nghề,
Một người chống vạn, quen lề từ xưa. "


" Quách bá bá, mấy câu thơ này hay thật, của Đỗ Phủ phải không? "


Quách Tĩnh nói:


" Phải, mấy hôm trước Quách bá mẫu của ngươi đàm luận cùng ta về việc thủ thành Tương Dương, đã nhớ bài thơ này của Đỗ Phủ, viết ra cho ta đọc. Ta rất thích, đọc mấy chục lần, nhưng chỉ nhớ được mấy câu trên. Văn sĩ Trung Nguyên người nào cũng biết làm thơ, nhưng thiên cổ Đỗ Phủ vẫn là đệ nhất thi nhân, chính là vì Đỗ Phủ ưu quốc ái dân. "


Trình Dương nói:


" Quách bá bá bảo "Vì nước vì dân, là bậc đại hiệp", vậy thì dẫu là văn hay võ, cũng như nhau cả. "


Quách Tĩnh thấy Trình Dương đã hiểu được thế, thì cả mừng, nói:


" Văn chương kinh thư, ta không am hiểu, nhưng thiết nghĩ làm người sống trên thế gian, dù là kẻ tầm thường, chỉ cần vì nước vì dân, thì đều là hảo hán thật sự, hào kiệt thật sự. "


Trình Dương hỏi:


" Quách bá bá, bá bá bảo có thể giữ vững được thành Tương Dương hay không?"


Quách Tĩnh ngẫm nghĩ hồi lâu, chỉ tay về phía tây nhấp nhô gò đống, cây cối xanh tươi, nói:


" Nhân vật lừng lẫy nhất ở Tương Dương từ xưa đến nay dĩ nhiên là Gia Cát Lượng. Cách đây hai chục dặm về phía tây là Long Trung, nơi Gia Cát Lượng từng ẩn cư cày cấy. Tài thao lược trị quốc an dân của Gia Cát Lượng, kẻ thô thiển chúng ta không thể sánh nổi.


Vậy mà Gia Cát Lượng từng nói " Thần chỉ cúc cung tận tụy, chết cũng cam lòng, còn thành bại cuối cùng, thần cũng không biết ".


Ta cùng Quách bá mẫu của ngươi khi đàm luận về việc liệu có giữ được thành Tương Dương hay không, cũng chỉ biết tám chữ "Cúc cung tận tụy, chết cũng cam lòng" mà thôi. "



Vừa nói tới dó, bỗng thấy các nạn dân chạy đến cổng thành thành từng đoàn dài,
nhất thời bên ngoài tiếng gọi í ới, tiếng kêu khóc thảm cả một góc trời.Trình Dương nhìn thấy trên tường thành cao, một nhóm cung tiễn thủ đã sẵn sàng, tên đã lên dây, nhắm thẳng vào nhóm nạn dân đang gào khóc kia.


Quách Tĩnh ngạc nhiên, nói:


" Tại sao binh lính trong thành không mở cổng thành cho dân chúng chạy vào?"


Trình Dương nhìn xung quanh, bị dân chạy nạn đụng phải loạng choạng đứng không vững, nàng thấy một ông lão tay cầm bao đồ, bị đám người đụng phải thân hình nghiêng ngả như sắp té bèn chạy nhanh lại đỡ ông ta. Ông ta không một tiếng cảm ơn chỉ " Hừ" một cái rồi chạy mất.


Quách Tĩnh phi ngựa một mạch tới chân thành, thấy binh lính sắp hàng trên mặt thành vẫn đang chĩa cung tên về phía nạn dân. Quách Tĩnh quát to:


" Các ngươi làm gì vậy? Mau mở cổng thành! "


Thấy Quách Tĩnh, trên thành vội mở cổng thành để Quách Tĩnh vào thành. Quách Tĩnh nói:


" Trăm họ bị quân Mông Cổ tàn sát, tại sao không để cho họ chạy vào thành? "


Tướng giữ thành nói:


" Lữ đại soái bảo có gian tế Mông Cổ trà trộn trong đám nạn dân, nên nhất thiết không được mở cổng thành để tránh tai họa. "


Quách Tĩnh quát:


" Dù có một vài tên gian tế, há có thể vì thế mà phó mặc tính mạng hàng ngàn bách tính? Mau mở cổng thành! "


Quách Tĩnh thủ thành đã lâu, mấy lần lập kỳ công, uy vọng lớn lao, tuy không quan chức, nhưng hiệu lệnh của Quách Tĩnh, tướng giữ thành không dám bất tuân, đành vừa cho mở cổng thành, vừa sai người phi báo với An phủ sứ Lữ Văn Hoán.


Trăm họ bồng bế, dìu dắt nhau chạy vào thành sắp dứt, bỗng thấy đằng xa bụi tung mù mịt, quân Mông Cổ từ phía bắc tràn tới. Quân Tống tản khai, nấp sau bờ thành phòng ngự. Chỉ thấy phía trước quân địch là một đoàn người áo quần lam lũ, tay cầm gậy, hàng ngũ rối loạn, cùng gọi to:


" Trên thành đừng bắn tên, chúng tôi đều là con dân của Đại Tống! "


Núp sau lưng bọn họ là tinh binh thiết kỵ của Mông Cổ.


Quách Tĩnh nhìn thấy Trình Dương còn đang đứng ngoài thành bèn vội la lên:


" Quá nhi, mau lên đây. "


Từ Thành Cát Tư Hãn trở đi, quân Mông Cổ công thành đều xua bách tính của nước đối phương đi trước, lính giữ thành không nỡ bắn họ, là quân Mông Cổ bám theo sau lập tức tràn lên.


Cách này vừa sát hại bách tính nước địch, vừa làm dao động lòng lính địch, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện, tàn bạo đấy song thường thu được kỳ hiệu. Quách Tĩnh ở trong quân Mông Cổ lâu năm, dĩ nhiên biết rõ cách này, nhưng khổ nỗi không biết cách hóa giải.


Chỉ thấy tinh binh Mông Cổ cầm giáo mác thúc nạn dân phải leo lên thành. Dân chúng tới mỗi lúc một gần, những người đầu tiên đang bắt đầu leo lên thang. Tương Dương An phủ sứ Lữ Văn Hoán cưỡi một con ngựa xanh, tuần thị trong thành, thấy tình thế nguy cấp, vội hạ lệnh:


" Giữ thành cần hơn, bắn! "


Lính bắn tên xuống như mưa, dân chúng nhiều người trúng tên, rú lên ngã xuống, những người khác quay đầu chạy về phía sau. Quân Mông Cổ vung đao chém, đuổi dồn họ thành từng tốp leo lên thành.


Trình Dương đứng bên Quách Tĩnh, nhìn thảm trạng, tức giận vô cùng, chỉ nghe Lữ Văn Hoán thét: "Bắn!" là hàng loạt mũi tên lại bắn xuống như mưa. Quách Tĩnh thét lớn:


" Như thế không được, chớ giết lầm người tốt! "


Lữ Văn Hoán nói:


" Tình thế nguy cấp, người tốt cũng đành phải giết. "


Quách Tĩnh nói:


" Không được, sao lại đi giết lầm người tốt? "


Quách Tĩnh nói to:


" Huynh đệ Cái Bang và các vị bằng hữu võ lâm, mọi người hãy theo ta! "


Rồi chạy xuống phía cổng thành. Trình Dương chạy theo. Quách Tĩnh nói:


" Quá nhi, ngươi trong người có thương, không thể động chân khí, hãy ở trên mặt thành quan sát cho ta. "


Trình Dương thấy quân Mông Cổ tàn sát người Hán, coi người Hán đúng là không bằng dê chó, định theo Quách Tĩnh đi giết chúng một phen, nhưng nghe Quách Tĩnh nói vậy, đành trở lên mặt thành quan sát.


Quách Tĩnh dẫn một tốp hảo thủ võ lâm mở rộng cổng thành phía tây, xông ra, đánh vu hồi vào bên sườn quân Mông Cổ. Bọn Mông Cổ nấp sau lưng bách tính liền chia nhau ra đối địch. Đôi bên ập vào nhau, đã có hơn trăm tên Mông Cổ bị chém ngã ngựa.


Thấy đội quân ngàn tên không cản nổi, đội quân ngàn tên thứ hai liền từ bên hông lao tới, vung trường đao xung sát. Quân Mông Cổ từng trải trăm trận, dũng mãnh thiện chiến, các võ sĩ do Quách Tĩnh chỉ huy tuy đều giỏi võ nghệ, song nhất thời cũng không dễ thủ thắng.


Dân chúng bị dồn lên thành thấy quân Mông Cổ còn bận chiến đấu, không để ý tới họ nữa, bèn hò nhau chạy tản đi tứ phía.


Chỉ nghe từ phía đông có tiếng tù và nổi lên, tiếng vó ngựa dồn dập, hai đội quân ngàn tên Mông Cổ từ phía đó lao tới, tiếp sau lại có thêm hai đội quân ngàn tên từ phía tây ập lại, vây tròn nhóm võ sĩ Quách Tĩnh vào giữa.


Lữ Văn Hoán đứng trên mặt thành thấy uy thế của quân Mông Cổ như vậy thì cả sợ, không dám cho lính ra cứu.


Trình Dương đứng trên mặt thành quan chiến, nhìn Quách Tĩnh đứng giữa trùng vây, nghĩ bụng:


" Trên thành chỉ cần liên tục bắn tên, bắn chết một số bách tính, thì quân Mông Cổ không thể tấn công lên được. Quách bá bá thân lâm nguy nạn, hoàn toàn là do không nỡ giết lầm người tốt! Những người dân kia không hề quen biết gì, mà Quách bá bá còn xả thân cứu họ, đúng thật là bậc anh hùng."


Lúc này dưới chân thành tiếng hò hét dậy trời, nhóm võ sĩ Quách Tĩnh tả xung hữu đột, song vẫn không thể thoát ra khỏi trùng vây. Chu Tử Liễu chỉ huy một đội nhân mã, huynh đệ họ Võ và Quách Phù cũng chỉ huy một đội nhân mã, muốn xông ra khỏi thành tiếp ứng, bỗng nghe tiếng tù và thổi gấp, lại thêm bốn đội quân ngàn tên Mông Cổ xông tới trước cổng thành. Hốt Tất Liệt dùng binh quả nhiên lợi hại, chỉ đợi trong thành mở cổng xông ra tiếp ứng, bốn đội quân ngàn tên kia sẽ lập tức tràn vào.


Lữ Văn Hoán cả sợ, cao giọng truyền lệnh:


" Cấm mở cổng thành! "


Lại sai hai trăm đao phủ thủ nghiêm thủ hai bên cổng, kẻ nào dám mở cổng thành ra sẽ bị chém đầu tức thì. Đại tướng Vương Kiên chỉ huy đội quân cung nỏ từ trên mặt thành không ngớt phóng tên xuống.


Trong thành ngoài thành nháo nhào cả lên, Trình Dương lo lắng Quách Tĩnh an nguy, sợ phải bỏ xác trong loạn quân vây hãm, nàng chỉ mong Quách Tĩnh đánh lui quân địch, an toàn trở về.\  

[Đồng nhân Thần Điêu] Thần Điêu Hiệp Nữ - Não Tử Không SátWhere stories live. Discover now