#31: Something wrong

268 53 60
                                    


Cậu bước trên sàn nhà lạnh lẽo, ánh mắt vui vẻ và hứng khởi hơn mọi hôm, chỉ cần hắn- China không bận tâm chuyện này là cậu sẽ thoát được buổi hôm nay, ngừng lại cái lo ngại và suy nghĩ bập bồng lo lắng mà hắn đã tạo nên cho cậu, vậy thì cậu phải cảm ơn hai con người đang lẽo đẽo theo cậu rồi, thích thật đấy, như hai đứa trẻ ngây thơ đang đi theo anh trai của mình vậy.

Cánh cửa dẫn đến lối ra gần đến trước mặt, cậu nhìn hai người đằng sau nở một nụ cười đầy lo lắng rồi bước ra bên ngoài. Càng đến gần, càng đối mặt cậu lại càng cảm thấy sợ, một thứ gì đó vô hình, trống rỗng mà lại mang sức ép nặng kinh khủng. Cậu lắc đầu, lấy lại chút tinh thần ít ỏi còn sót lại chút ít trong đầu rồi nhìn từng bậng cầu thang, mắt cũng từ từ di chuyển lên, nhìn người đang dựa lưng vào tường bấm chiếc điện thoại. Nét đẹp của hắn lọt hết vào tầm mắt cậu, cậu lại than lên trong đầu vài chữ "Đẹp thật đấy"

-"Hm?... Ồ VietNam dạy xong rồi sao? Vậy thì đi thôi chứ nhỉ"

Cậu cười mỉm chào lại hắn ta đôi mắt lấp lánh, nhìn người trước mắt, trong cái thứ lấp lánh đó lại hòa quyện bởi vô vàn những cũng bậc cảm xúc dạt dào khác nhau, làm người ta cũng khó hiểu đôi phần. Hắn nhìn cậu, bước lại gần chôc bậc thang, nở một nụ cười hờ hễnh với cậu đôi mắt cong lên mái tóc tết của hắn được vắt qua một bên vai, trông đẹp thật đấy.

Liệu đây có phải truyện cổ tích?

Cậu thẫn người ra một lát rồi từ từ bước xuống, nhào lộn vào trong hiện tại cậu lại nở lên nụ cười nhưng có lẽ một phần nào đó trong nụ cười này chứa đựng sự hạnh phúc?

-"Lại gặp nhau rồi thưa ngài"

Cậu mỉm cười, cúi đầu xuống, đôi mắt nhắm khẽ lại, mái tóc đỏ cũng vì vậy mà xoa xuống gặp lực cản của gió lại rung rinh lên. Giờ đây chẳng biết ai là hoảng tử ai là công chúa.

-"Chào anh, China, sống ổn chứ anh trai?"

Italy lại gần China, nở một nụ cười thân ái, chỉ thiếu sự thân thiện. China chỉ nhìn lướt qua Italy một chút rồi chẳng thèm nhìn thêm một lần nào nữa, chỉ gật đầu cho qua lời chào của Italy.

-"Chào anh"

Germany lên tiếng, đôi mắt nhìn thái độ anh ta mà không khỏi lắc đầu. China cũng gật đầu, rồi lại nhìn người trước mặt, trong lòng còn đang níu kéo cái sự khó hiểu và khó chịu.

-"Liệu ngài không phiền nếu tôi cho hai người này đi cùng được chứ"

Cậu  nhìn hắn nghiêng nhẹ mái đầu hỏi thẳng. Cậu cũng chẳng có nhiều thì giờ để suy nghĩ về mấy câu hỏi sao cho không mất lòng rồi giữ được mối quan hệ, thời gian bây giờ như đang chạy vậy, không nhanh là cậu cảm giác sẽ có gì đó không hay sẽ xảy đến. Việc của cậu bây giờ là đợi câu trả lời của hắn, theo cậu đoán thì hắn sẽ không thể từ chối dù cho có khó chịu đến mấy, bởi có lẽ đó là tâm lí của mọi người.

-" Phiền, rõ ràng tôi chỉ mời mỗi cậu thôi mầ?"

Cậu ớn lạnh, tưởng chừng như cậu có thể vì cái sự trách móc này mà lăn ra đất mà khóc lóc, nó khá tổn thương dù không nhắc đến cậu nhưng nó cứ có cái gì đó sượt qua tim cậu, dù là thứ vô hình nhưng nó đủ làm cậu quỳ xụp xuống trước mặt hắn. 

THE SANCTUARY OF SIN (AllVietNam)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ