#30: Giúp đỡ?

294 58 48
                                    


Cậu bước trên con đường hôm qua, khuôn mặt ngẩng qua ngẩng lại ngắm nhìn những kiệt tác do các nghệ sĩ nào đó vẽ, đôi chân bước đều đều như vậy nhưng lần này não cậu đã hoàn toàn nghĩ về những thứ khác. Bài tập về nhà mà cậu đã giao cho hai con người ngày hôm qua, không biết họ đã làm xong chưa nhỉ, cậu suy nghĩ, miệng tủm tỉm cười với không khí lúc nào không hay, đầu óc cậu cũng lơ đãng hơn, không còn vẻ tập trung khám phá như lúc nãy nữa.

-"Cười gì mà ghê vậy?"

Cậu giật mình, nụ cười cũng như vậy mà biến mất, đôi mắt nhìn qua người vừa đưa ra lời nói đó. Giờ đây cảm xúc khó hiểu của cậu mới trỗi dậy, cái gì vậy? Sao hắn lại ở đây? Cũng có thể là do hắn có việc cần đến, nhưng có cần phải nói chuyện với cậu không, cũng chẳng quen chẳng thân lắm...

-"A- Chào ngài China, lâu lắm rồi mới gặp lại ngài"

Cậu mỉm cười nhìn hắn ta, dù một nửa là giả thì nửa còn lại vẫn là thật nên nó sẽ được coi là thật mà đúng không? Cậu nhìn hắn, nhìn thoáng qua cái cơ thể hoàn hảo của hắn, bộ vest nam tính đầy mùi tiền của hắn làm cậu hơi ngại, dù gì thì...

-"Hm- Không 'rất vui được gặp ngài' nữa à?"

Dù biết hắn đây là đang bỡn cợt những cậu vẫn thấy rất căng thẳng, mong sao khoảng thời gian này sẽ diễn ra nhanh nhanh một chút, sau vụ hôm trước cậu quá sợ hắn rồi, người gì mà khó đoán dễ sợ. Cậu khẽ rùng mình, không quen đáp lại câu nói của hắn bằng nụ cười gượng gạo mà không hề có ý dấu diếm.

-"Thôi nào đừng gượng gạo chứ, ta chỉ đùa một chút thôi"

Đùa rất vui tôi suýt khóc, cậu thầm nghĩ đôi mắt cưỡng chế trở lại bình thường, con ngươi tròn tròn thở dài, thôi thì thể hiện với hắn như hai người bạn cũng được, cậu cũng chẳng phải loại khó tiếp xúc hay khó hòa vào xã hội gì.

-"Vậy liệu tôi có thể hỏi ngài là tại sao hôm nay ngài đến đây không?"

-"Ta có vài chuyện cần nói với Nazi"

Hắn nhún vai thản nhiên nói, đôi mắt vẫn với cái cảm xúc mờ ảo đó, khó khiến người ta đoán được. Rồi hắn dừng lại trước cửa phòng của Nazi, cũng là lúc cậu thở phào vì thoát được hắn.

-"Tiếc thật, đến phòng của hắn ta rồi..."

-"Ahaha, để hôm khác nói chuyện cũng được thưa ngài"

-"Chiều nay khi họp xong ta sẽ chờ cậu ngoài cổng, tiện đường ta với cậu có thể ra quán nước nào đó ngồi một chút được chứ"

-"... Thôi không cần đâu ạ, tôi cũng không mang theo tiền-"

-"Ta trả cho, ngươi nghĩ người như ta chẳng thể mời một người nào đó đi uống nước sao?"

-"Ý tôi không phải thế,... Thôi tôi bận lắm ở nhà thờ còn nhiều việc nữa"

-"Ta xin Asean giúp cậu"

-"... Tôi sẽ đi thưa ngài.."

Cậu cười cười rồi cuối đầu đi trước, hắn thật sự là muốn một người nhạt toẹt như cậu đi cùng đấy à? Cậu thở dài, có lẽ cậu phải dành thời gian ngồi viết kịch bản rồi. Cơ thể cậu trùng xuống, cảm giác run rẩy hiện lên, nghĩ tới cảnh cậu với hắn ngồi với nhau mà không ái nói gì là đã đủ làm cậu sợ lắm rồi.

THE SANCTUARY OF SIN (AllVietNam)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ