#14: Tough road- Cuba

Start from the beginning
                                    

Mọi người dần dần đến, mắt cậu lại tiếp tục lướt qua họ, trông họ có chút lo lắng và ngần ngại, khi Kazakhstan nói rằng phải chờ ở ngoài, dù sao thì có lẽ, một phần nào đó trong thâm tâm của họ cũng đã coi Kazakhstan như một người đội trưởng. Còn cậu khác họ, cậu coi anh ta như một người bạn ngang hàng vậy, tuyệt vời nhỉ.




° ° °



Cạch

Chỉ một lát xong, khi người cuối cùng vừa bước đến, chiếc cửa được mở ra. Xuất hiện trước mặt cậu và mọi người là hắn ta- North Korea. Nụ cười đáng sợ của hắn một lần nữa lại được xuất hiện, hắn bước ra ngoài, chiếc cửa hoàn toàn được mở toang ra. Bên trong là một còn đường chứ không cong là phòng học nữa, một con đường tối mù mịt, có thể thấy rõ hai vách tường của con đường kia. Hắn đợi đám học sinh kia ngắm nhìn để chuẩn bị tinh thần, rồi hắn hắng giọng nói.

-" Được rồi, đây sẽ bài kiểm tra tiếp theo, hãy sử dụng những kiến thức hôm qua và cái quan trọng nhất là hiểu biết của các vị để thoát ra con đường này, phía bên kia sẽ có người chờ các vị."

Nói xong hắn nghiêng đầu rồi nở một nụ cười, và cũng dựt dây cho bài kiểm tra này bắt đầu.

Ban đầu cậu khá e ngại, bởi nó tối tắm, lại còn có chút ẩm ướt, hơn nữa tâm lí của cậu cũng không sẵn sàng cho điều này, nhìn những người xung quanh đi chẳng ai dàm nhấc chân dù chỉ một bước, hắn nhìn một chút, rồi nhếch một nụ cười, sau nụ cười đó hắn quay người bước vào căn mê cung đó, vài giây sau có một cô gái chạy theo, miệng hét lên:

-"Hắn ta chắc chắn biết đường!"

Sau câu nói ấy, vài ba người cũng ồ ạt bước vào, chân cậu chỉ nhích một chút rồi dừng lại. Khoan đã, hắn chả nhẽ muốn giúp mọi người hoàn thành bài kiểm tra? Chắc chắn là có uẩn khúc, dễ gì với tính cách khó đoán của hắn lại sẵn lòng giúp đỡ được cơ chứ. Cậu nhìn lên, và rồi giật mình phát hiện ra, Kazakhstan- người bạn của cậu đã vào trong từ khi nào, cậu hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng bước vào mê cung tối tăm đó, và trước mắt cậu hiện tại cũng là một màu đen vô tận.

Mắt cậu dần quen với bóng tối, giờ đây màu sắc trước mặt là một màu xám xịt, xa xa màu đen là màu duy nhất mà cậu có thể thấy bây giờ, cậu bước đi, nhưng càng bước càng sai, không rõ là sai ở đâu nhưng nó sai lắm, chẳng nhẽ cậu đang lầm đường lạc lối? Nhớ đến lời nhắc nhở của North Korea, cậu nghĩ về buổi học hôm qua, nhưng nó thậm chí còn chẳng giúp ích gì, tất cả đều sai so với kiến thức được dạy.

Cả cơ thể cậu bắt đầu nổi lên lo lắng, chợt một thứ gì đó hiện lên trong não cậu, nghĩ tới điều đó cậu liền cúi xuống nhìn chân mình, cố gắng bước nó thẳng hàng nhất có thể, "Đi thẳng là ánh sáng". Cậu cứ đi như vậy đến khi đường cụt. Thực sự nó có hai lối rẽ, một bên là ánh sáng màu vàng một bên là ánh sáng màu trắng. Cả hai con đường đều gây phân vân cho cậu, nếu chính xác thì bên có ánh sáng màu trắng sẽ là chính xác, bởi nó là ánh sáng khi đứng từ bóng tối nhìn ra. Nhưng nếu là bên màu vàng thì cũng vẫn hợp lí, bởi thứu cậu thường thấy khi đi bên ngoài nhà thờ là những chiếc đèn chùm màu vàng, khó lắm mới thấy một chiếc đèn màu trắng bé nhỏ.

THE SANCTUARY OF SIN (AllVietNam)Where stories live. Discover now