Chương 83: Giấy khai sinh của các con

1.6K 52 8
                                    

Hai nhóc con được đầy tháng, Nhật Huy, Phong Đại làm một bữa liên hoan nhỏ chúc mừng. Tên của hai đứa cũng được chọn. Đứa lớn theo họ của Phong Đại tên là Võ Kim Sơn, đứa nhỏ theo họ của Nhật Huy là Dương Vũ Lâm.

Phong Đại đưa hai tờ giấy khai sinh cho Nhật Huy viết tên con. Dù không có giá trị pháp lý, chỉ mang tính hình thức Nhật Huy vẫn thấy vui, cảm giác bản thân còn liên hệ với thế giới bên ngoài chứ không bị gò bó trong bốn bức tường. Nhật Huy ngồi khoanh chân trên sàn, đặt giấy khai sinh ở bàn uống nước, cậu nắn nót viết từng từ, cẩn thận không viết sai, nếu viết sai gạch xóa tiếc lắm, Phong Đại chỉ mang về đúng hai tờ.

Tới phần họ tên bố và mẹ Nhật Huy dừng lại một chút, ngước nhìn Phong Đại. Phong Đại ngồi trên sofa chơi với con, trông ra dáng ông bố hiền lành ấm áp, chẳng giống thằng điên dọa cậu giết con vài tuần trước, cứ như hai người khác nhau vậy. Hai nhóc được đặt nằm ở sofa, bọn nó chưa ngủ, đôi tay nhỏ quờ quạng, miệng nhỏ ọ ẹ, mắt to tròn chớp chớp. Phong Đại nắn tay nắn chân tụi nhỏ, vuốt má xoa đầu, cầm đồ chơi quơ quơ trước mặt bọn nó. Hắn cảm giác được cậu nhìn mình, quay lại cười với cậu, hỏi:

- Sao thế em?

Nhật Huy ngẩn người, cảm giác ấm áp từ tim lan ra toàn thân, cứ như lúc hai người mới yêu nhau. Hắn dịu dàng, ấm áp, tuy ít nói nhưng để ý cậu từng li từng tí, chẳng để cậu chịu ấm ức tí nào. Còn bây giờ... Nhật Huy cố gạt đi chút xao xuyến quen thuộc vừa dấy lên, nhắc nhở bản thân không được sa đà vào nó, tất cả đều là dối trá.

Nhật Huy lắc đầu, viết tiếp giấy khai sinh, điền tên hắn với tên cậu vào. Hai đứa nhỏ là kết quả của cuộc tình này, cách chúng ra đời đầy đau đớn, dối trá, vặn vẹo. Dù không muốn tới mấy thì giờ cậu phải chấp nhận chúng và mối liên hệ không thể tách rời giữa cậu với Phong Đại.

Phong Đại bắt lấy cái tay Kim Sơn suýt quờ trúng mắt Vũ Lâm, nắn nắn bàn tay trắng múp bé xíu đầy thịt. Hắn híp mắt nhìn hai đứa con, xong lại quay sang nhìn Nhật Huy. Một hai tờ giấy khai sinh đơn giản mà hiệu quả phết. Hắn hài lòng với việc Nhật Huy thả lỏng đề phòng, dần chấp nhận cuộc sống ở đây. Tốt lắm, tốt lắm, cuộc sống của hai người dần đi vào quỹ đạo hắn muốn.

Thời gian trôi đi, Nhật Huy bộn rộn với việc chăm sóc hai đứa nhóc, chẳng có thời gian nghĩ tới mấy thứ tiêu cực. Cậu thấy vui vì nhìn chúng lớn lên từng ngày, tình cảm dành cho chúng cũng lớn theo. Nhật Huy vẫn cảnh giác với Phong Đại khi hắn chăm con, việc hắn doạ cậu đã để lại bóng ma tâm lý, chắc rất rất lâu cậu mới bỏ qua được.

Ban ngày hai đứa nhỏ ngủ trong nôi, tối ngủ trên giường với hai người. Phong Đại lắp chắn giường, Nhật Huy đợi hắn lắp xong bế hai đứa lên giường. Chắn giường có chỗ đóng mở, không cần mất công tháo lắp hàng ngày. Nhật Huy không thích việc bản thân bận rộn, bị Phong Đại bắt nạt nên bảo hắn tối lắp chắn giường vào, sáng sớm tháo ra, ngày nào cũng thế. Phong Đại chẳng phàn nàn gì, mấy yêu cầu này quá đơn giản với hắn.

[ABO] Điên Cuồng Độc ChiếmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ