Chương 37: Nghi ngờ

1.3K 57 6
                                    

Nhật Huy tắt nguồn điện thoại, ấn xả nước, quay về giường. Cậu không chui vào lòng Phong Đại như mọi khi, nằm cách hắn một chút. Phong Đại với tay sang kéo cậu, cậu giật nảy mình. Phong Đại ôm eo cậu, má cọ má, giọng không hề ngái ngủ, rất tỉnh:

- Sao em đi vệ sinh lâu thế?

Hắn tỉnh lúc cậu dậy đi vệ sinh, lúc sau quờ quạng tìm cậu để ôm bên cạnh vẫn trống trơn. Hắn tìm điện thoại cậu theo thói quen, không có, hắn tỉnh ngủ. Tim Nhật Huy đập thình thịch, chối:

- Em đau bụng, bụng cứ nhâm nhẩm đau.

Hắn xoa bụng cậu, nhổm người dậy bật thêm đèn ngủ đầu giường. Bình thường chỉ để một đèn ngủ, thêm cái nữa ánh sáng rõ hơn, không làm gai mắt.

- Đau nhiều lắm không? Khó chịu sao không gọi anh? Em đau chỗ nào?

- Chỗ nào cũng đau.

Nhật Huy xoa lung tung quanh bụng. Phong Đại nhíu mày, dậy xuống nhà lấy men tiêu hóa và nước ấm cho Nhật Huy. Cậu khó hiểu. Hắn quan tâm cậu, yêu cậu là thật. Về việc kiểm soát, nếu chỉ mấy việc nho nhỏ cậu tạm chấp nhận, chúng vẫn nằm trong giới hạn cho phép. Chứ can thiệp cả vào đời sống riêng tư và mối quan hệ xã hội thì không thể xem thường. Cậu thở dài, mong sao lo nghĩ không phải thật.

Phong Đại cho Nhật Huy uống men tiêu hóa, cắm túi chườm ấm đắp lên bụng. Nhật Huy không muốn hành hắn, đợi hơn mười phút cậu tỏ vẻ bình thường, bảo bụng hết đau. Phong Đại bỏ túi chườm ấm đi, đổi thành xoa bụng cậu.

- Khó chịu nhớ bảo anh nhé.

- Vâng.

Phong Đại hôn má Nhật Huy. Hắn tìm điện thoại xem giờ. Hắn cầm được điện thoại của cậu, cậu thót tim. Điện thoại cậu bật không lên. Hắn thử khởi động nguồn, hình quả táo cắn dở nháy sáng, máy còn 30% pin. Hắn sinh nghi, bình thường cậu không đem điện thoại vào nhà vệ sinh, không tắt điện thoại đi ngủ.

- Bình thường em không dùng điện thoại lúc đi vệ sinh. Hôm nay mang vào làm gì?

Cậu hơi sợ, nghe vào tai cảm giác như bị tra hỏi, giống vừa làm chuyện trái luân thường đạo lý. Điện thoại của cậu, cậu đổi mật khẩu hay tắt nguồn chả ảnh hưởng ai hết. Cậu biết mật khẩu của hắn, cậu cũng đâu vào xem. Cho nên không phải sợ. Cậu lấy lại được tự tin.

- Em soi đèn, không muốn bật điện, chói mắt lắm.

- Sao em tắt nguồn điện thoại? Máy còn 30% này.

Cậu chột dạ. Cậu nhắn tin cho bao nhiêu người, nếu không phải như cậu nghĩ thì là cậu vu oan cho hắn. Cậu lấy lý do lấp liếm:

- Nãy dùng bị sập nguồn, chắc pin máy chai rồi anh.

Hắn không nhớ gần đây cậu than pin máy bị chai. Hắn toan vào xem tin nhắn của cậu như mọi khi. Máy báo vân tay không đúng. Hắn nhíu mày, vân tay máy nhạy, lần nào ấn cũng được luôn. Cậu vội cầm lấy điện thoại tắt đi trước khi hắn kịp nhập mật khẩu, đút xuống dưới gối. Cậu giả bộ cằn nhằn:

- Anh đừng nghịch điện thoại nữa, ánh sáng hắt lên khó chịu lắm. Anh xoa bụng cho em đi, tay anh xoa dễ chịu.

- Ừm.

[ABO] Điên Cuồng Độc ChiếmWhere stories live. Discover now