Chương 27: Bắt đầu sống chung

2.8K 63 10
                                    

Trước khi vào đại học Nhật Huy tranh thủ dạy Đăng Hiệu nấu mấy món đơn giản. Nó không có năng khiếu nấu ăn, dạy hết cỡ chỉ biết luộc rau, luộc thịt, luộc trứng. Nhật Huy bó tay, tự an ủi ít nhất lúc ở một mình không lo nó chết đói. Phong Đại khen Đăng Hiệu giỏi, hắn còn không biết cắm cơm. Phong Đại bảo Đăng Hiệu một tuần sang ăn cơm cùng Quang Nhật mấy buổi. Hắn cũng học ở trường KLX nên ít về nhà, hắn cũng không thân với Quang Nhật lắm, nhờ Đăng Hiệu để mắt tới em trai. Đăng Hiệu nhìn Nhật Huy, cậu gật đầu nó mới đồng ý với Phong Đại.

Nhật Huy hẹn mỗi tối sẽ gọi điện cho Đăng Hiệu kiểm tra tình hình học tập, ăn uống. Cuối tuần cậu sẽ tranh thủ về với nó một ngày, quá bận sẽ đổi thành hai tuần. Đăng Hiệu buồn thiu, Nhật Huy phải nói chuyện với nó mấy hôm nó mới tỉnh táo, sẵn sàng tâm lý tự lập. Nếu không phải trường KLX ở ngoại thành quá xa trường của Đăng Hiệu thì cậu sẽ dẫn nó đi cùng luôn.

Nhật Huy dặn kĩ Đăng Hiệu phải để ý thời gian xảy ra kỳ phát tình, nếu có vấn đề phải gọi ngay cho cậu. Cậu mua thuốc viên và thuốc tiêm ức chế cho nó. Cậu dặn thuốc tiêm phải mang sẵn trong người đề phòng bất chợt phát tình hay bị omega trong kỳ phát tình thôi thúc phát tình theo. Riêng thuốc viên sẽ dùng trước và sau kỳ phát tình hai ngày khi đã biết rõ thời gian của chu kỳ. Cậu nhắc đi nhắc lại phải báo thời gian cho cậu biết, dù sao cậu cũng là omega, cẩn thận không thừa.

Phong Đại nhắc Quang Nhật để ý Đăng Hiệu, Quang Nhật đã có kỳ phát tình nên sẽ biết nhiều hơn. Hắn còn căn dặn Đăng Hiệu nếu đến kỳ phát tình thì tới nhà hắn ở, tránh việc không có người chăm sóc và gặp chuyện không may. Nhật Huy rất vui, hắn thương cậu nên thương cả em cậu, thật tốt.

Trường Đăng Hiệu, Quang Nhật khai giảng vào ngày 3/9, cậu với Phong Đại đi xem khai giảng, cho hai đứa đi chơi đã đời một ngày rồi xách đồ tới trường đại học KLX. Đăng Hiệu bịn rịn chia tay Nhật Huy, hứa sẽ ngoan, chăm học. Nhật Huy rơm rớm nước mắt, nghĩ em trai phải trưởng thành sớm thật thiệt thòi cho nó. Phong Đại xoa đầu Đăng Hiệu, an ủi nó:

- Quang Nhật cũng ở nhà một mình, hai đứa phải bảo ban nhau học. Hôm nào bài vở nhiều qua nhà anh ăn cơm để cô giúp việc nấu cơm cho, tranh thủ thời gian học. Một tuần sang với Quang Nhật mấy buổi nhé, không có anh ở nhà nó lại ham chơi.

Đăng Hiệu gật đầu. Nó tiễn hai anh lên xe taxi, vẫy tay tạm biệt. Nó quay lại phòng trọ, cảm giác căn phòng rộng hơn, trống trải hơn. Nó thở dài lôi sách vở ra học, tính nhẩm từng ngày anh trai về.

Nhà bố Phong Đại mua hai tầng, thiết kế theo phong cách tối giản, tông màu chủ đạo là nâu và trắng, sau có mảnh vườn nhỏ trồng mấy khóm hoa, đồ đạc đầy đủ. Bố hắn mua thêm một chiếc Air Blade bản mới nhất để hắn tiện đi học. Phong Đại rất hài lòng tuy nó thua xa biệt thự trong thành phố HN, được cái nhỏ xinh có không khí gia đình hơn căn biệt thự rộng rãi. Đây là nơi bắt đầu cuộc sống lứa đôi giữa hắn và Nhật Huy, hắn cười thỏa mãn.

Cậu nhìn hoàn cảnh nơi ở mới mà câm nín, đúng là... có điều kiện. Đây là quà đỗ đại học, chưa kể dãy trọ bố Phong Đại cho hắn thu tiền toàn bộ. Cậu nuốt nước bọt, cảm giác cứ như mình được bao nuôi. Cậu vỗ mặt, không được nghĩ linh tinh, hai người kinh tế độc lập, cậu sẽ không để bản thân phụ thuộc vào Phong Đại.

[ABO] Điên Cuồng Độc ChiếmTempat cerita menjadi hidup. Temukan sekarang