Chương 71: Cục cưng, anh về rồi

2.1K 81 16
                                    

Phong Đại từ lúc đi thành phố HN luôn kiểm tra camera để xem tình hình của Nhật Huy. Hắn thấy Nhật Huy ban đầu bình thường, sau đấy là bồn chồn, khó chịu. Bé cưng cần pheromone của hắn vỗ về, hắn chuẩn bị sẵn mấy cái áo vẫn không đủ. Hắn vừa thấy thương vừa thấy thỏa mãn. Xem kìa, bé con đi quanh nhà tìm nơi vương lại nhiều pheromone của hắn nhất, cuối cùng nằm xuống chỗ ngủ của hắn. Phong Đại cười khà khà khoái chí, dù phản ứng của Nhật Huy do thai kỳ mà ra hắn vẫn rất hài lòng.

Phong Đại nói chuyện với ông Bàn không được suôn sẻ. Ông Bàn bắt hắn phải ở cùng Quang Nhật, nếu không nghe lời sẽ khóa hết thẻ của hắn. Phong Đại nhắc cho ông Bàn nhớ về mẹ ruột của hắn, ông Bàn nghẹn họng. Phong Đại thấy vẻ mặt ông Bàn thay đổi liền nói mấy câu oán trách, ông Bàn áy náy tới nỗi không nói được gì hắn. Trong lòng Phong Đại cười khẩy, còn lâu mới có chuyện bắt thóp được hắn.

Phong Đại ở lại nhà một ngày ăn cơm với ông Bàn và Quang Nhật. Quang Nhật lâu không gặp Phong Đại cũng thấy nhớ hắn, hỏi hắn một thôi một hồi. Quang Nhật nghe Đăng Hiệu than thở về bệnh tình của Nhật Huy suốt tháng, trẻ con tầm này nhạy cảm, Nhật Huy là anh trai của bạn thân nó, là người yêu của anh trai nó, nó quan tâm là chuyện thường. Lúc nó định hỏi về Nhật Huy thì Phong Đại chặn miệng nó lại, ghé vào tai Quang Nhật nói nhỏ:

- Mai anh dẫn em sang chỗ Đăng Hiệu cho hai đứa đi chơi. Giờ ăn cơm đi, hỏi ít thôi.

Quang Nhật từ bé đã sợ Phong Đại nên im thin thít.

Sáng hôm sau Phong Đại dẫn Quang Nhật sang chỗ trọ. Phòng trọ chỉ còn mình Đăng Hiệu, cảm giác phòng rộng thênh thang, rất cô đơn. Đăng Hiệu mừng quýnh hỏi Phong Đại:

- Anh Đại ơi, anh trai em sao rồi? Anh dẫn em đi gặp anh ấy với. Em nhớ anh Huy lắm. Cho em nhìn một tí thôi cũng được.

Nói đến cuối mắt Đăng Hiệu rơm rớm nước. Thời gian ở một mình nó cảm giác mình sắp bị bỏ rơi đến nơi. Nếu không phải biết anh trai đang bệnh nặng thì tình cảnh của nó có khác gì trẻ mồ côi đâu. Phong Đại lắc đầu, nói y hệt mấy dòng tin nhắn hắn giả danh Nhật Huy nhắn cho Đăng Hiệu:

- Không được, Huy bệnh nặng lắm, bác sĩ không cho tiếp xúc với người khác, đến anh còn chỉ nhìn Huy qua cửa kính này.

- Thế cho em đến nhìn một tí thôi, qua cửa kính cũng được.

- Không được phép, chỉ được một người ở lại với bệnh nhân thôi.

Phong Đại vỗ vai Đăng Hiệu, ra vẻ người anh lớn khuyên nhủ đứa nhóc ngỗ nghịch tập trung học hành:

- Em đừng lo, đợi một thời gian nữa Nhật Huy khỏe hơn sẽ gọi điện cho em. Giờ em cố học, giữ sức khỏe thật tốt thì Nhật Huy mới yên tâm chữa bệnh. Em không muốn Nhật Huy đang đau ốm vẫn lo lắng em lười học, ăn ở bê tha phải không?

Đăng Hiệu lau nước mắt, gật đầu. Mấy ngày một lần nó vẫn nhận được tin nhắn của anh nhắc nó học bài, ăn cơm đúng giờ, có lúc là tin nhắn hỏi nó dạo này học thế nào, có khỏe không... Nó nghe lời anh học chăm chỉ, dọn dẹp nhà, tập nấu ăn nhiều hơn. Giờ nó chỉ mong anh nó về thôi, nó còn mỗi một người thân.

[ABO] Điên Cuồng Độc ChiếmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ