Chương 9: Lấp liếm và dụ dỗ

3.6K 108 12
                                    

Phong Đại tra khóa vào ổ, mở cửa, nước trên người nhỏ xuống sàn, tạo thành vệt dài tới mép giường. Nhật Huy mua thêm cái chiếu, cậu muốn để hắn ngủ trưa trên giường còn cậu trải chiếu nằm bên cạnh. Hắn không chịu, kiên quyết nằm chiếu nên phía giường này toàn mùi của cậu. Không có mùi phoremone, là mùi cơ thể, nó rất nhẹ, làm người ta có cảm giác thoải mái, còn cả... hứng.

Hắn áp tay vào gối của cậu, trên gối lập tức in lên hình bàn tay, toàn bộ nước mưa còn dính trong lòng bàn tay bị gối hút hết. Hắn cầm gối lên, hít một hơi, đè nén ham muốn muốn nằm hẳn xuống chỗ của cậu. Người hắn ướt sũng, không thể để dính nước lên khoảng rộng, như thế sẽ bị phát hiện.

Mùi hương vương lại làm khao khát bị đè nén bao lâu bùng lên, đũng quần hắn cộm hẳn một đoạn, hơi thở trầm xuống. Hắn xoa xoa bên ngoài đũng quần, sờ nắn chỗ nổi gồ một chút, phoremone của alpha theo đó tỏa ra. Là mùi kẹo sữa, mùi hương rất ngọt. Phoremone vì bị kiềm chế nên không tỏa nhiều, chỉ quanh quẩn xung quanh hắn một lớp mỏng.

Phong Đại nhớ tới gương mặt của Nhật Huy, tưởng tượng cảnh hắn đè cậu dưới người làm một trận, đũng quần cộm to hơn, hơi thở nặng nề hơn. Hắn chạm vào thắt lưng, định lôi thứ bên trong ra.

"Lách cách", ổ khóa bị tra vào, nhưng cửa đang mở nên không vặn được. Phong Đại thót tim, nhìn cánh cửa hé mở vội để gối về chỗ cũ, phẩy phẩy tay để phoremone tan nhanh. Nhật Huy đẩy cửa, khó hiểu vì nhớ rõ ràng lúc nãy đi học đã khóa cửa. Thấy Phong Đại ngồi dưới sàn càng ngạc nhiên, hỏi:

- Sao cậu ở đây? Lúc tớ đi học cậu cũng về mà.

Nhìn vẻ mặt khó hiểu lúc cậu mở cửa, hắn nghĩ nhanh mấy giây, đáp một lèo:

- Tớ vừa mua vé xem phim, qua đây đưa cho cậu. Ban nãy mưa to quá, tớ bị dính mưa nên ngồi trước cửa phòng cậu đợi. Thử vặn cửa phòng mà không khóa nên vào đây.

Cậu nhớ tới lúc đang ngồi xe bus mưa rất to, nhưng chỉ mưa một lúc, lúc xuống bến tiếp theo trời đã tạnh. Hắn thấy cậu không nghi ngờ liền đứng dậy, vuốt mái tóc sũng nước ra phía sau để lộ vầng trán cao, quần áo ướt dính hết vào người, còn cả nước từ tóc nhỏ giọt xuống, chảy từ thái dương một đường tới cằm. Hiện tại nhìn vào Phong Đại sẽ cảm giác được từ hắn toát ra sự quyến rũ mơ hồ, khiến người đối diện tâm tình nhộn nhạo.

- Cho tớ mượn khăn lau người được không? Người tớ ướt quá đi mất, cho tớ mượn cả quần áo nữa nhé, mặc đồ ướt khó chịu lắm.

Nhật Huy nuốt một ngụm nước bọt, dời ánh mắt qua chỗ khác, cố không nhìn ngực và múi bụng hắn hằn qua áo. Cậu cảm thấy nóng, còn ngửi thấy mùi kẹo ngọt thoang thoảng, mùi hương rất mỏng, chỉ thoáng qua mấy giây. Cậu không nghĩ thêm được gì, vội tìm khăn và quần áo cho hắn thay. Phong Đại thở phào, cục cưng dễ dụ thật.

Ánh mắt hắn nhìn dáng vẻ né tránh không dám nhìn thẳng, hai má hồng hồng càng tối hơn, tham lam hơn. Hắn che giấu rất nhanh, thoải mái nhận đồ cậu đưa đi thay. Quần áo Phong Đại ướt sạch, ướt luôn cả quần lót. Hắn nói to ra ngoài cho Nhật Huy nghe thấy:

- Huy ơi! Cậu có quần lót mới không?

Mặt cậu càng đỏ, lắp bắp nói:

- Đợi... đợi tớ tìm.

[ABO] Điên Cuồng Độc ChiếmHikayelerin yaşadığı yer. Şimdi keşfedin