Chương 1: Gặp lại bạn hồi nhỏ

10.1K 285 28
                                    

- Anh ơi, mình sắp phải chuyển đi rồi à anh? Hôm nay lúc anh ra ngoài có mấy chú xăm trổ đến bảo vậy. Họ hung dữ lắm.

Đăng Hiệu hỏi anh trai, cậu nhóc vẫn chưa hiểu nhà mình đã gặp phải những chuyện kinh khủng như thế nào. Nhật Huy xoa đầu em trai, dỗ nó:

- Ừ, anh đang tìm nhà, mấy hôm nữa mình sẽ dọn đi. Em chuẩn bị quần áo với đồ dùng sẵn đi nhé. Chỉ mang đồ của em thôi nha.

- Thế nhà mình để cho ai ở thế anh?

Cậu nghẹn họng, xong vẫn trả lời:

- Nhà bố mẹ bán rồi, đây không phải nhà mình nữa. Sau này anh sẽ kiếm tiền để mua nhà khác.

Mắt Đăng Hiệu sáng trưng:

- Mua lại nhà này được không anh? Em chỉ muốn mua lại nhà mình thôi.

Cậu gật đầu, dỗ em trai ăn cho xong bữa. Bữa cơm chẳng có gì, một suất cơm hai anh em ăn chung. Cậu cố ăn cơm thật nhanh, cổ họng nghẹn ứ, ăn vào mồm mà khô khốc như ăn phải giấy.

Công ty nhà Nhật Huy phá sản, nợ nần chồng chất. Bố mẹ cậu lâm vào đường cùng, bị các nơi cho vay dồn ép, còn có cả tín dụng đen đe doạ, cuối cùng họ quyết định tự tử, cả hai người họ. Tiền đền bù từ hợp đồng bảo hiểm nhân thọ, tiền bán hết bất động sản, vơ vét sạch mọi thứ mới đủ trả nợ.

Cậu tự nhủ giờ không bị người ta đến cửa đòi tiền đã may mắn lắm rồi. Nhớ lại lúc bố mẹ mới mất, chưa có tiền đền bù nhân thọ, mấy tên xã hội đen dọa nếu cậu không trả được nợ sẽ bắt cậu đi tiếp khách. Cậu là omega, dáng người cao gầy, mặt mũi sáng sủa, non choẹt, có người còn động tay động chân sờ soạng cậu. Tưởng tượng cảnh phải làm mấy thứ đồi trụy, ghê tởm với những người không quen biết khiến cậu sợ muốn chết, buồn nôn. Họ hàng vì nhà cậu nợ nần nhiều nên không ngó ngàng đến, cũng may còn trả được hết tiền đã vay của cô dì chú bác, không thì cậu còn khốn khổ nữa.

Dương Nhật Huy trong một đêm từ con nhà giàu thành một đứa không xu dính túi, phải tự nuôi em trai Dương Đăng Hiệu. Nhật Huy nghĩ bầu trời sụp xuống rồi, sau này có gặp biến cố gì cậu cũng không khiến cậu gục ngã được. Cậu đau lòng, cậu chỉ muốn đi theo bố mẹ. Nhưng cậu vẫn còn Đăng Hiệu, cậu không thể mang nó theo được.

Nhật Duy đang học lớp 12, mấy tháng nữa là đến kỳ thi đại học, em trai cậu Đăng Hiệu  mới học lớp 6. Cậu không thể hiểu tại sao bố mẹ cậu tự sát, họ quên họ còn hai đứa con hay sao. Nhật Huy mới mười tám, một mình bơ vơ gồng người lên làm người lớn, ép bản thân phải trưởng thành, chỉ mới mấy tuần mà người cậu gầy rộc đi, mất hết sự hồn nhiên, hoạt bát đúng với tuổi.

Nhà cậu bị mang gán nợ, giờ nó trống huơ trống hoác, đồ đạc bị người ta xiết nợ hết, đến cả cái ghế cũ họ cũng đem đi. Chủ nợ thương tình cho Nhật Huy ở nhờ đến khi tìm được nhà trọ, ở nhờ nên họ thường xuyên nạt nộ, doạ dẫm cậu và em trai cậu. Tiền phúng viếng đám ma sau khi trả nợ còn một ít, cậu phải dựa vào nó để sống tiếp. Trước khi tự sát bố mẹ cậu để lại cho cậu một cái thẻ ngân hàng, chủ thẻ là cậu. Cậu chưa xem trong đấy còn bao nhiêu, bố mẹ dặn khi nào đến chỗ ở mới mới được kiểm tra. Cậu chẳng kỳ vọng, tiền trả nợ hết sạch, nhà còn không giữ được thì trông mong gì vào nó.

[ABO] Điên Cuồng Độc ChiếmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ