Chương 15: Tớ mua thuốc tránh thai rồi

2.8K 94 8
                                    

Học sinh đăng kí học buổi chiều bắt đầu lên lớp, tiếng ồn ào từ ngoài vọng vào phòng dụng cụ. Phong Đại ra chỗ cửa, đập cửa ầm ầm, gào to:

- Có ai không? Mở cửa hộ với! Có ai không?

Phòng dụng cụ ở xa, kín nên tiếng thoát ra khá nhỏ, ít người lại đây nên gọi một lúc không ai tới. Nhật Huy kệ Phong Đại, đằng nào cũng sẽ có người tới. Cậu thở dài, không biết nên đối mặt với hắn ra sao. Dù không ghét nhưng bảo cậu đối xử với hắn như trước cậu không làm được. Cả hai đã quan hệ, có sự tiếp xúc quá mức thân mật, thật khó nghĩ.

Phong Đại gào rõ lâu mới có người gọi bác bảo vệ tới mở cửa. Ổ khóa lạch cách, cửa bị đẩy ra, phòng cụ sáng hẳn.

- Có ai bị làm sao không? Chết thật. Lúc đóng cửa bác không để ý còn ai bên trong không.

Bác bảo vệ biết do lỗi sơ suất nên rất áy náy, bác không nghĩ tới buổi trưa vẫn còn học sinh dọn dẹp bên trong nên không kiểm tra kĩ. Phong Đại xua tay không sao, "nhờ" bác mà hắn mới "gần gũi" được với Nhật Huy.

Nhật Huy ngồi bên trong, chưa ra ngoài ngay. Cả hai trông lôi thôi, cậu không muốn bị vặn vẹo về việc hai học sinh ở trong phòng kín làm cái gì, hơn nữa trên người cậu vẫn còn mùi phát tình nhàn nhạt chưa tan hết. Cũng may bác bảo vệ là beta, không cảm nhận được mùi phoremone sót lại trong phòng và mùi phát tình.

Phong Đại mượn điện thoại bác bảo vệ gọi taxi, nhấn mạnh muốn tài xế là beta. Bác bảo vệ định vào xem học sinh bên trong bị làm sao mà nãy giờ không chịu ra. Phong Đại chặn bác lại:

- Bác đừng lo, bạn ấy không sao đâu, mới ngủ dậy chưa tỉnh, đợi taxi đến bọn cháu về luôn.

Nhật Huy cũng nghe thấy, cậu nói vọng ra:

- Cháu không sao đâu. Bác cứ làm việc đi ạ, lát cháu về cùng bạn sau.

Bác bảo vệ nhiều việc, hỏi kĩ mấy lần mới yên tâm đi khu vực khác kiểm tra. Phong Đại vào lại phòng ngồi cùng Nhật Huy, nói:

- Xe sắp tới rồi, tớ cõng cậu ra ngoài nhé.

Nhật Huy muốn tự đi, đứng dậy mới biết chân vẫn bủn rủn, eo đau, đi không tiện.

- Để tớ cõng cậu. Mùi trên người cậu chưa tan hết, đi chậm sẽ có người phát hiện mất.

Nhật Huy lo sợ, đành để hắn cõng. Phong Đại nhặt sách vở bị hắn dỡ tung trên đất của Nhật Huy dồn vào cặp mình, còn ba lô trống của Nhật Huy để cậu trùm lên đầu, tránh để phoremone tản nhiều nhất có thể. Hắn đeo ba trước ngực, cõng cậu sau lưng, chạy một mạch về phía cổng trường. Nhật Huy trùm ba lô kín đầu, nằm trên tấm lưng dày rộng, đột nhiên cảm thấy an tâm hơn.

Taxi chờ sẵn bên ngoài, Phong Đại cõng Nhật Huy vào, nói địa chỉ nhà trọ. Tài xế đánh xe đi, không nói chuyện, cả hai cũng giữ im lặng. Trên đường Phong Đại bảo xe dừng lại mua thuốc. Lúc hắn xuống cậu vội hỏi:

- Cậu đi đâu thế?

Hắn trấn an cậu:

- Tớ mua thuốc ức chế cho cậu. Tớ mua xong về ngay. Đừng sợ.

[ABO] Điên Cuồng Độc ChiếmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ