Chap 45 - Khoảng Trống Dành Cho Nổi Bi Thương

538 54 129
                                    

Cảnh đẹp trước mắt cũng không thể ngắm mãi, giấc mơ nào mà không có lúc phải tỉnh giấc.

Chỉ là, giấc mộng thật sự quá đẹp, hiện thực tàn khốc khiến con người ta muốn mãi chìm trong mộng cảnh.

Tỉnh giấc, mộng tan, người đáng thương vẫn thẫn thờ trước sự thật quá phũ phàng.

"Kylian..."

"Em đây, anh dậy từ bao giờ thế ?"

"Em vừa khóc sao ? Xấu quá"

Đời người vốn có nhiều nỗi đau.

Hạnh phúc của mỗi người cũng đơn giản lắm. Giống như khi hắn khát nước, có người đưa nước cho hắn. Giống như khi hắn ướt, có người nguyện vì hắn mà che ô.

Khi hắn thiếu thốn tình yêu nhất, có người nguyện trao tình yêu cho hắn.

"Sau này anh đừng dọa em như thế nữa nhé ?" Hắn ngồi bên giường, nắm lấy bàn tay nhỏ hơn, hôn lên.

Ánh mắt Neymar dịu dàng nhất là khi nhìn thấy thứ mà mình yêu thích nhất, vừa hay thứ mà gã yêu nhất là Kylian Mbappe.

Ánh mắt Mbappe dịu dàng nhất là khi ở cạnh người hắn yêu, người hắn tâm tâm niệm niệm mà khắc sâu vào trái tim. Vừa hay người đó lại là Neymar Junior.

Duyên phận, là khi giữ biển người đông đúc, hắn và gã gặp nhau.

Là ở giữa biển người mênh mông, hắn tìm thấy người đặc biệt của hắn, Neymar Junior.

Vừa hay, bọn họ yêu nhau.

Nhưng rồi, sắp phải chia xa.

Một khoảng trống dành cho nổi bi thương, nhớ về hồi ức, liều mạng giãy giụa thoát khỏi số mệnh.

"Anh cũng không muốn..."

Hắn ngồi bên giường bệnh, áo sơ mi trắng vẫn dính một mảng máu đỏ sẫm của gã, để nhắc rằng cách đây vài tiếng trước vừa xảy ra sự việc đáng sợ như thế nào trong cuộc đời hắn.

Mùi thuốc sát trùng trộn lẫn mùi máu tanh khó chịu, gã và hắn lại chẳng quan tâm mà dính chặt lấy nhau.

Những ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ, nhảy tung tăng trên tấm kính lớn, trời Paris có một chút ấm áp.

Cánh cửa mở ra, người đến là Leo và Hakimi.

Nhìn thấy bộ dạng của Mbappe, hai người bọn họ đã phải hoảng hốt biết bao.

"Tôi mang áo đến cho cậu thay này." Hakimi đưa một chiếc áo sơ mi khác cho hắn, hất mặt chỉ vào phòng tắm. Hắn cũng không chậm trễ mà nhanh chóng cầm áo đi thay.

Leo dần tiến tới giường bệnh, nhìn sắc mặt tái nhợt cùng thân hình gầy gò, tưởng chừng một cơn gió nhẹ có thể thổi bay đi, chạm nhẹ một chút có thể tan biến. Anh xót xa ngồi xuống giường bệnh, nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra tức giận, nghiêm giọng hỏi. "Em bị sao vậy ? Tốt nhất là nói ra hết cho anh, đừng có giấu anh chuyện gì."

Neymar mím môi, sau đó đưa mắt nhìn anh và Hakimi kế bên, rồi im bặt. Không dám hé môi nói nửa lời. Gã cũng chỉ vì sợ Leo nghe rồi sẽ mắng gã, tức giận với gã.

[Mbaney] Búp Bê Vải (Hoàn)Where stories live. Discover now