Chương 95: Tẫn Tình (1)

801 110 34
                                    

Ngày mười lăm trăng tròn, trời đổ trận tuyết lớn. Rạng sáng, nơi đỉnh huyền nhai gió thổi những bông tuyết bay mù mịt, đều đều vang tiếng binh khí va chạm.

Mũi giày trắng muốt kéo một đường dài trên mặt đất, Bạch Trường Bình nhìn mũi kiếm sắc nhọn chĩa cổ họng mình cách nửa tấc. Người đổ về sau, hai cánh tay dang rộng giữ thăng bằng, đợt gió lạnh lùa ống tay áo căng phồng như cánh bướm.

Đôi môi nhợt nhạt của nàng hơi mím, thoắt một cái xoay mũi chân chuyển hướng, vòng ra sau lưng Bạch Xử Lang. Cổ tay vừa ngửa, chiếc vòng bạc xinh xắn kêu đinh đang, sợi cước mảnh bắn tới quấn chặt thanh trường kiếm.

Bạch Xử Lang bị nàng khoá chiêu, nửa đùa nửa thật mắng: "Muội dám chơi xấu?"

Nói xong dồn lực kéo mạnh, Bạch Trường Bình mất đà lao thẳng vào ngực hắn, hắn tiện tay ôm eo nàng: "Chơi xấu phải chịu phạt, mau chọn đi, chạy bộ mười vòng sân hay nhịn bánh quế hoa một tuần?"

Nhịn ăn khó quá, mà chạy bộ thì mệt chết. Bạch Trường Bình giãy giụa bất thành, giận dỗi nói: "A Lang chỉ giỏi bắt nạt Trường Nhi! Không chọn không chọn, cái gì cũng không chọn!"

Hắn dịu dàng nhìn nàng, cánh môi ấm nóng nhẹ nhàng dán lên vầng trán bóng mịn: "Được rồi, tha cho muội lần này."

Bạch Trường Bình tinh nghịch chớp mắt, bất ngờ kiễng chân hôn hắn, nhân lúc hắn không phòng bị vùng thoát. Bạch Xử Lang vẫn nhìn nàng đăm đăm, tuyết rơi trắng xoá đôi vai nàng, hoà tan tiếng cười của nàng, lấp đầy trái tim hắn.

Sư phụ đã đáp ứng đợi trăng máu qua đi sẽ hủy bỏ hôn sự giữa hắn và Bạch Yết Phi, tác thành tâm nguyện của hắn.

Ngày đó Bạch Yết Phi nghe tin đã rút kiếm đánh với hắn một trận thừa sống thiếu chết. Cuối cùng nàng khuỵu gối, chua chát nói: "Huynh chấp mê bất ngộ, muội không cứu nổi."

Nhưng hắn nghĩ bản thân hi sinh tất thảy đều xứng đáng, đời này như vậy là đủ.

Trời đất chìm trong bóng đêm đen đặc, mặt trăng đỏ thẫm như máu, chính là đêm nay.

Sau đêm nay, tiểu sư muội của hắn sẽ được sống như một người bình thường, không còn bị bệnh tật dày vò nữa.

Việc chuẩn bị bố trận hết thảy thuận lợi, thời điểm hai người lên tiên động, bên trong đã giăng đầy lụa đỏ, dưới đất xếp nến theo hình bát quái, chính giữa đặt một bệ đá tròn. Vốn dĩ trời mùa đông đã lạnh, bước vào trong động còn lạnh hơn gấp bội, cơ hồ cơn tê buốt xuyên thấu da thịt vào tận xương.

Bạch Yết Phi đến sau cùng, bên cạnh luôn có A Vạn theo sát. Bởi vì luyện Ti Tàm Hàn với tần suất dày đặc, nàng trực tiếp cảm nhận nhiệt độ cơ thể giảm mạnh ngay khi tiến vào tiên động, nhưng ngước mắt thấy Cẩm Ngư Mộ cách đó chục bước chân, đành cắn răng chịu đựng.

Bàn tay vô thức chạm lên bụng, A Vạn quan sát sắc mặt nàng, lo lắng buột miệng: "Cô nương, đứa nhỏ..."

Bạch Yết Phi ném cho nàng ta ánh mắt cảnh cáo: "Ta không sao, ngươi tới chỗ lâu chủ đi."

Trước lúc lên tiên động, A Vạn đã không dưới chục lần khuyên nàng đổi quyền hộ pháp cho nàng ta, nhưng lần nào cũng bị nàng gạt đi.

[12CS - Hoàn] Nguyện Vì Người, Một Đời Trồng Hồng ĐậuWhere stories live. Discover now