Chương 50: Nếu Như

871 143 8
                                    

Đêm nay mưa lớn, trời phá lệ lạnh lẽo. Hạ nhân Phụng phủ nghe thấy tiếng gõ cửa lớn bèn chạy ra xem thử, bên ngoài ngoại trừ Bạch Yết Phi ướt nhẹp nằm dưới đất thì không còn ai khác. Bàn tay trái của nàng bị máu nhuộm đỏ, vương lên cả y phục.

Chờ Bạch Yết Phi lấy lại ý thức đã là giữa đêm. Nàng nặng nề hé mắt nhìn, ngoài ô cửa sổ mưa rả rích, mà người vẫn luôn túc trực cạnh giường lại là đại sư huynh, đáng ra nàng phải vui sướng phát điên mới phải, nhưng mà giờ khắc này chỉ cảm thấy trống rỗng.

Bạch Xử Lang một tay chống cằm ngủ, một tay đỡ lấy bàn tay bị thương của nàng, hai mắt nàng chốc lát nhoè đi, nàng nhớ đại sư huynh là một người tuân thủ nguyên tắc, nếu như Bạch Trường Bình là ngoại lệ thứ nhất của hắn, vậy thì nàng... Có lẽ là ngoại lệ thứ hai đi.

Một giấc mộng dài dằng dặc, thì ra nàng đã mơ nhiều năm như vậy rồi... Đã là mộng, thì nên sớm tỉnh lại.

“Tỉnh rồi?” Bạch Xử Lang cảm nhận được cử động của Bạch Yết Phi, ánh mắt mơ hồ phủ một tầng sương mỏng, mang theo ôn nhu khiến người động lòng.

Bạch Yết Phi gật đầu “Muội ở bên ngoài đánh nhau...” Nàng buột miệng nói, giống như mọi lần đều cố gắng giải thích trước, sợ hắn nghĩ nhiều.

“Thu lại tính khí nóng nảy của muội, nữ tử động chuyện háo thắng không tốt.”

“Đại sư huynh.” Bạch Yết Phi ngắt lời “Nếu như... Muội nói nếu như, nếu như sư phụ có chuyện giấu chúng ta...”

Nàng nói đến đây thì bị ánh mắt nghiêm khắc của Bạch Xử Lang làm cho nghẹn cứng, hắn sớm đã nhận ra trạng thái của nàng không đúng “A Phi, chuyện của trưởng bối chớ nên can dự sâu, huống hồ sư phụ đối với chúng ta thế nào muội không phải không biết.”

Bạch Yết Phi nghe rõ tiếng tim mình đập ngày càng nhanh.

“Hôm nay có một cô nương đưa Trường Nhi về phủ, nhận là nhân sĩ Bạc lâu.”

Bạch Xử Lang hạ tầm mắt xuống thắt lưng sư muội, thanh chuỷ thủ tuỳ thân biến mất, Bạch Yết Phi chột dạ nhớ lão hồ ly khi đem nàng đặt trước cửa Phụng gia đã âm thầm trộm Đoản Túc, rõ ràng là muốn Bạch Xử Lang nghi ngờ nàng.

Bạch Xử Lang biết nàng giao du với Bạc lâu, hoặc là nói hắn đã nhận ra từ lâu.

"Bạc lâu là một chốn phức tạp, muội tốt nhất đừng dây vào."

Bạch Yết Phi biết rõ đại sư huynh đang buông lời cảnh cáo, trước nay vẫn vậy, có lẽ khoảnh khắc hắn nhìn thấy Bạch Trường Bình đi cạnh A Vạn, hắn đã sợ hãi.

Đây là điều Cẩm Ngư Mộ muốn cho nàng xem sao?

Bạch Yết Phi khó khăn hít vào một ngụm khí lạnh, nàng chưa từng sở hữu điều gì thuộc về mình.

"Ngày mai muội sẽ rời thành, có một số chuyện nhất định phải làm rõ."

...

Thời gian thấm thoát trôi, câu chuyện về nhị tiểu thư Phụng phủ thất tiết đã dần chìm vào quên lãng, lão phu nhân đối với Phụng Khinh Dương đặc biệt chiếu cố, rảnh rỗi sẽ dắt nàng đi học việc ở ngoài tiệm. Sau khi trở về từ Giang thành, Phụng Kết La dồn tâm tư vào điều chế hương liệu, có những ngày trốn biệt trong xưởng hương liệu, chuyện sinh ý hầu hết đều do đại phu nhân xử lí.

[12CS - Hoàn] Nguyện Vì Người, Một Đời Trồng Hồng ĐậuHikayelerin yaşadığı yer. Şimdi keşfedin