Chương 63: Thuộc Về Bản Thân

824 130 19
                                    

Thời điểm Bình thành tổ chức bát hàng đấu, thảo luận chuyện hoàng đế nam tuần, ở chốn hoang địa xa xôi bùng lên ánh lửa ấm áp. Nữ tử mặc hồng y lặng lẽ ôm vò rượu ngồi trên thảm cỏ, dõi theo từng động tác nhảy múa của thôn dân, thi thoảng sẽ bật cười phụ hoạ.

Đêm trăng tròn tổ chức lễ tế nguyệt, bất luận già trẻ gái trai đều nắm tay nhau vây quanh đống lửa lớn, từng vòng tròn liên kết chặt chẽ, giữa đêm muộn xôn xao tiếng nói cười.

Nữ tử ngửa cổ dốc cạn vò rượu, từng giọt từng giọt thi nhau chảy xuống cần cổ, nàng thở ra một hơi, ngả lưng ngắm trăng sáng.

Con người sống trên đời đều sở hữu thứ thuộc về bản thân, trái tim bọn họ là một miền hoa, mỗi ngày cùng nhau ăn, cùng nhau ngủ, cùng nhau tỉnh giấc đón bình minh. Nữ tử nhìn đống lửa cháy bập bùng, đáng tiếc...

Trái tim nàng chỉ là một mảng trống rỗng.

"Bạch cô nương."

Khuôn mặt xinh đẹp của A Vạn che khuất trăng rằm, choán hết tầm mắt Bạch Yết Phi.

Nàng, A Vạn và Cẩm Ngư Mộ một đường dài tới thâm cốc hội họp với những thôn dân kia, bọn họ giống như phụ mẫu nàng, đều định sẵn kiếp dược nhân hèn mọn.

Nhưng cho dù hèn mọn, Cẩm Ngư Mộ cũng đã cho bọn họ một mái nhà. Còn nhớ khi đó mọi người nhìn thấy hắn đều quỳ rạp xuống, nói với nàng Cẩm tiên sinh là người tốt, dốc nhiều năm tâm huyết dựng lên cái thôn này.

Nàng từng chứng kiến hắn giết người không ghê tay, lại chứng kiến hắn cưu mang hàng chục mạng người, kể cả Bạc lâu kia, mạng lưới tình báo lớn nhất Tinh Nguyệt chung qui cũng chỉ là những kẻ tuyệt lộ.

Hắn nắm tay nàng, nói với nàng "A Phi, ta đưa nàng về nhà."

Nhà của nàng... Bạch Yết Phi đến nằm mơ cũng nhẩm lại ba chữ này, chỉ hi vọng mãi mãi không bao giờ tỉnh lại.

"Một kẻ cô độc đi con đường không có đích đến... Vì sao vẫn phải tiếp tục sống?"

A Vạn bắt chước Bạch Yết Phi nằm xuống, chậm rãi trả lời vấn đề của nàng "Bởi vì có lí do để tiếp tục tồn tại, tìm thấy thứ thuộc về mình."

Vậy sao? Lí do nàng tồn tại là để bảo vệ tiểu sư muội, sinh ra làm dược nhân, chưa biết chừng một ngày nào đó sẽ chết thay tiểu sư muội, thứ thuộc về nàng... Vân Túc sơn trang? Không phải. Đại sư huynh? Cũng không phải.

"Cả hai thứ đó ta đều không có."

A Vạn hơi xoay người "Đừng bi quan, cô nương chỉ là chưa tìm thấy mà thôi." Ngửa đầu thu vào mắt màn đêm u tịch, nhẹ nhàng kể một câu chuyện cũ.

"Trước đây, ta từng là một nô lệ."

Vạt áo bám trên vai trượt xuống, hiển lộ ấn kí cùng vô số vết thương ngắn dài "Ta không biết bản thân đang cố gắng sống vì điều gì, chính lúc đó, lâu chủ đã nắm lấy tay ta, kéo ra khỏi địa ngục." A Vạn cười nhạt "Lâu chủ chính là lí do của ta, tâm bệnh của người cũng chính là tâm bệnh của ta."

Bạch Yết Phi hơi ngẩn người "A Vạn cô nương."

A Vạn ngồi dậy, tóc huyền xoã xuống che đi bờ vai gầy gò, vươn bàn tay úp kín hai tai Bạch Yết Phi "Lâu chủ cũng là một người cô độc, thậm chí so với chúng ta càng cô độc gấp trăm lần. Thống khổ người phải chịu đựng, nếu như là cô nương, sẽ cảm thấy sợ hãi nhường nào?"

[12CS - Hoàn] Nguyện Vì Người, Một Đời Trồng Hồng ĐậuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ