Chương 13: Nụ hôn đầu tiên của cậu là lúc nào?

356 57 18
                                    

Có thể những lời nói của Nam Tiêu Tuyết đã đụng chạm tới quá khứ mà An Thường muốn chôn giấu.

Cũng có thể nốt ruồi nhỏ của Nam Tiêu Tuyết dưới ánh đèn lồng quá mức xinh đẹp.

Cảm xúc vừa si mê vừa chán ghét của cô dành cho nàng ở khoảnh khắc đó đồng thời cùng đạt tới cực hạn, ở sâu trong nội tâm hóa thành một cơn sóng dữ cuốn trôi đi lý trí của cô, khiến cho cô bộc phát ra thành hành động mà trước đó cô không dám làm – hôn nàng.

Đôi môi của Nam Tiêu Tuyết nhìn qua mỏng manh bạc tình như thế, nhưng sao khi hôn lại mềm mại như vậy?

Đó là cảm giác mà dù có mơ đi mơ lại nhiều lần cũng chưa được trải nghiệm qua bao giờ, tốt đẹp đến vô cùng tận khiến cho linh hồn cô dường như cũng lắc lư rung động theo, trong lòng rối thành một nùi, động tác cũng vì thế mà trở nên trúc trắc, mơ mơ màng màng không hiểu vì sao lại cắn vào môi nàng một cái, giống như đang muốn dùng phương thức này để giải phóng những tâm tình không thể nói ra thành lời.

Nam Tiêu Tuyết bị cắn một cái giật mình rụt người lại. Rõ ràng là cô cắn nàng, nhưng cảm giác đau đớn lại không dừng ở thân thể nàng mà truyền thẳng qua người cô.

Nửa cơ thể của An Thường lộ ra ngoài mái hiên, khi xoay người hôn nàng, từng giọt mưa li ti liên tục vỗ lên lưng cô, sự ẩm ướt men theo xương sống chạy thẳng xuống dưới, kéo theo một đám mẩn ngứa nơi thắt lưng cùng nhau trỗi dậy, vừa đau vừa ngứa.

Hai người đồng thời chủ động lùi một bước.

Một bước này khiến cho cả cơ thể An Thường hoàn toàn lộ ra dưới mưa, mà Nam Tiêu Tuyết lại càng lùi sâu vào trong phần tối của mái hiên, ánh đèn lồng cũng không chiếu tới được hình dáng nàng. Tầm mắt của hai người rõ ràng là cùng độ cao, nhưng ảnh hưởng của bóng tối khiến cho ánh mắt của An Thường nhìn nàng có thêm một phần kính ngưỡng.

Nữ thần trong mắt thế nhân đang mím môi nhìn chằm chằm vào cô, nét ửng hồng không đồng đều trải dài trên gương mặt của nàng, tựa như người xưa đã trót làm rơi hộp son phấn trên nền tuyết, vệt ửng hồng càng ngày càng đậm, lan ra từ hai bên má nàng trèo lên đến huyệt thái dương.

An Thường vẫn thấy được sự lạnh nhạt sâu trong đôi mắt của Nam Tiêu Tuyết, nhưng dường như có một màn sương mỏng đang phủ lên đó, một tia kiều diễm che lấp tất cả sự lãnh đạm của nàng.

Con ngươi đen láy đó đang phản chiếu màn mưa tối om, nhưng giữa sự u tối đó lại có hình ảnh của cô, nhìn xuống dưới một chút là nốt ruồi lệ nho nhỏ, dưới ánh đèn mờ mờ không hiểu sao lại chói mắt lạ thường.

Nốt chu sa đỏ trên nền xanh ngọc kia lại từ trong não An Thường cháy lên, mang đến ảo giác rằng Nam Tiêu Tuyết và bình gốm sứ kia đã hòa làm một.

Nếu bình sứ kia thật sự có linh hồn, thì chắc cũng sẽ giống như nàng hiện tại, vừa thanh cao tinh khiết lại kiều diễm mê người, có lúc lãnh đạm nhưng cũng có khi thâm tình. Nàng là tổ hợp của hết thảy các tính từ trái ngược nhau, thần kỳ hòa quyện vào nhau tạo ra sự mỹ lệ độc nhất vô nhị.

Mà ở thời khắc này nỗi sợ hãi của An Thường đã đạt đến đỉnh điểm – cô tức giận với Nam Tiêu Tuyết phần lớn là vì nàng chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhìn ra được sự nhát gan của cô.

[BHTT][Edit] Ám Nghiện - Cố Lai NhấtWhere stories live. Discover now