Hôm nay cô lại đến chỗ của nàng. Vẫn luôn như vậy, người đó đã đứng chờ cô tự bao giờ.
Nhã Hân Vy đứng thẫn thờ nhìn trời. Chẳng biết từ khi nào mà thiên nhiên trở nên đẹp đến thế, cũng chẳng biết tự lúc nào mà mới chủ động đi ra ngoài như vậy.
Trông thấy thân ảnh của cô, nàng đã vui mừng, tiến đến mà thân mật ôm lấy tay cô.
Lăng Thiên Hàn vội kéo nàng vào bên trong, khó chịu cằn nhằn với nàng về sự vô ý này.
"Nhã quý phi, ngươi nên biết điều hơn. "
"Ta hiểu. "
Nàng rõ ràng thừa biết là chuyện này không nên. Thế nhưng nàng vẫn muốn làm là để công khai. Nhã Hân Vy dù miệng nói vậy nhưng vẫn không rời, bám dính lấy cô cho đến lúc khi đi vào bên trong.
"Ngươi có thể lui. Không cần phụng bồi ngày hôm nay. "
Nha hoàn nghe nàng ra lệnh, thấy cô đứng bên cạnh nàng. Nha hoàn liền lập tức hiểu ra lập tức ly khai.
"Dạ, nô tì đã rõ. "
Từ từ khép cửa lại cẩn thận, trong lòng háo hức không thôi vì cuối cùng chủ tử của mình đã có thể bên cạnh cùng cô. Trông gương mặt vui vẻ ấy làm nàng nhẹ nhõm, suốt bốn năm trôi qua, hay nói đúng hơn là không có cô thì nàng cũng chẳng mỉm cười như thế.
"Hôm nay ta muốn họa ngươi. "
"Họa? Ngươi quả thật rất khéo đấy. "
Cô cảm thán nàng, nhớ lại lần trước nàng đưa cho mình hình nhân. Thực sự rất đẹp.
Được cô khen, Nhã Hân Vy có chút ngượng. Gương mặt kia trở nên hồng thuận, cô không khó để nhận ra. Thầm nghĩ nàng nhiều lúc cũng có mặt nhút nhát, khả ái này.
-----------------------------------------------------------
Lăng Thiên Hàn cố gắng không cử động gần canh giờ. Làm người mẫu thật mệt.
Trong khi người đang thở dài thì người kia là đang vừa mê mệt, vừa họa lấy những đường nét ưu tú trên tranh.
"Xong rồi. "
Nàng đặt cọ vẽ xuống, hình ảnh mĩ thiếu niên với dáng ngồi phong tình lãng tử. Nhã Hân Vy thực sự muốn khắc họa đường nét này sâu trong lòng chứ không chỉ trên mặt giấy nữa.
"Có thể cho ta xem? "
Lăng Thiên Hàn tò mò không biết vì sao mà Nhã Hân Vy cầm lấy bức bình phong giơ lên mà không rời khỏi nửa giây.
Nhìn bản thân được khắc họa trên tranh do chính tay nàng vẽ lên. Thực sự cái máu tự luyến bản thân lại trỗi dậy rồi.
Cô khẽ nhếch môi, tay xoa lấy cằm mà tự mãn.
"Ngươi đúng là rất giỏi a! Vẽ được tấm bình phong đẹp như vậy, không hổ danh là đa sắc đa tài! "
Lăng Thiên Hàn vốn đặc biệt thích những ai khen mình đẹp lại càng ấn tượng mạnh mẽ những người tôn lên vẻ đẹp của mình.
Trông thái độ vui vẻ không ngớt của cô, đã vậy lại còn nói những lời khen như thế. Nàng tự nhiên khép nép, chưa được ai khen chân thành như vậy. Cảm giác này vừa lạ lẫm lại vô cùng thích thú.
"Hẳn là Nhã quý phi đây cũng đã vẽ cho rất nhiều người. "
"Không. Ngươi là người đầu tiên ta họa. "
"Thật vậy? "
Nhận ra bản thân là người đầu tiên, không hiểu sao trong lòng phát sinh cảm giác vui sướng. Cảm xúc len lỏi ra ngoài khiến cô vô ý để lộ nụ cười.
Nhã Hân Vy là bị hớp hồn bởi nụ cười đó, bản thân tự ý nâng lên. Nàng muốn hôn đôi môi hồng nhạt của cô.
"Thưa chủ tử, Trưởng công chúa Lăng Thanh Ngân đến gặp người. "
Suýt chút nữa thôi là có thể chạm được rồi... Nhã Hân Vy tiếc nuối chỉnh trang lại nói vọng ra.
"Cho nàng vào. "
"Dạ. "
Nghe thấy Lăng Thanh Ngân đến đây, cô phải ly khai trước khi nàng lại chứng kiến cảnh này.
"Ta phải đi. Để hoàng tỷ ta thấy thật không nên. "
"Ch... "
Chưa kịp nói thì thân ảnh cô đã mất dạng. Nàng tiếc nuối hơi ấm bên cạnh mình đột nhiên biến mất.
"Tham kiến Nhã quý phi. "
Lăng Thanh Ngân bước vào phòng trang lễ cúi đầu. Vậy nhưng cái con người kia lại không hề để ý, dường như vẫn còn mơ tưởng về điều gì đó.
"Nhã quý phi... "
Nghe Lăng Thanh Ngân nhắc lại, nàng mới chợt nhận ra sự hiện diện của nàng. Nhã Hân Vy lập tức chỉnh lại thái độ, động tác ưu nhã mời nàng ngồi.
"Thật diễm phúc khi trưởng công chúa hôm nay tự thân đến chỗ ta. Không biết là tìm ta có việc gì chăng? "
Nàng bày vẻ mặt ôn nhu cười cười, thực chất là đang che giấu vẻ mặt muốn... Mà thôi, nàng dù sao cũng không cần phải so đo với tiểu cong chúa này làm gì. Lăng Thiên Hàn đối tốt với mình như vậy, chắc chắn sẽ còn lần sau a.
"Nhã quý phi hẳn cũng biết ta đến tìm ngươi có việc gì. "
Lăng Thanh Ngân lập tức dùng giọng chất vấn nàng, không hề có lễ độ trong lời nói.
"Ái chà... Trưởng công chúa thực ra đang nói điều gì a? "
Nụ cười đậm ý trên gương mặt Nhã Hân Vy càng làm thêm không khí trong căn phòng trở nên quỷ dị khó hiểu.
"Đừng có giả vờ nữa. Hàn đệ của ta dạo này hay đến tẩm cung của ngươi. Không biết được là ngươi giở trò mờ ám gì? "
"Ồ, không biết từ khi nào Lăng Thiên Hàn đã là của ngươi vậy trưởng công chúa Lăng Thanh Ngân? "
Nhã Hân Vy chẳng kém cạnh nhướn mày hỏi lại. Lăng Thiên Hàn sao có thể là của một nữ tử đỏng đảnh như Lăng Thanh Ngân được chứ?
"Ta... Ta với hắn là tỷ muội thân thích. Mà chuyện đó cũng chẳng liên quan. Ta chỉ mong ngươi nhớ lấy một điều. Đã là nữ nhân của phụ hoàng ta rồi, đừng có ve vãn Hàn đệ làm gì. "
Nàng chỉ như vậy ra về, không một lời chào mà như vậy ly khai. Để lại Nhã Hân Vy trong lòng căm hận.
Thì ra là đang thách thức nàng. Hảo! Để xem rốt cuộc Lăng Thiên Hàn sẽ vì ai mà say đắm đây.
Lăng Thiên Hàn trên đỉnh mái ngói thở dài sau khi nghe cuộc đối thoại giữa hai người. Cô biết nghe lén là xấu, chỉ là cô rất lo ngại về mối quan hệ của cả hai. Sở dĩ từ ban đầu, cả hai đều đã rất ghét nhau rồi.
Đúng là như nước với lửa.
Cô khinh công chạy trên những mái nhà rồi đáp xuống cung của mình. An ổn được một chút liền tiếng gọi của tiểu Đồng.
"Thưa chủ tử, trưởng công chúa đến gặp. "
Không biết vì cái gì mà đột nhiên lại ghé đến nơi của cô. Chẳng nhẽ là bàn về chuyện vừa rồi?
"Hảo, ta ra ngay bây giờ. "
Cô lập tức bước ra khỏi phòng, chưa gì Lăng Thanh Ngân đã đứng tự lúc nào. Trên người mang cỗ khí băng lãnh như thường lệ.
"Hoàng tỷ tìm ta là có chuyện gì chăng? "
"Mấy ngày nay ta đi tìm ngươi nhưng không thấy. Rốt cuộc là đã đi đâu? "
Vẻ mặt cùng lời nói nghiêm nghị như vậy, cô chắc chắn là nàng đang khó chịu về chuyện đó rồi.
"Ta đều là có việc nên mới phải đi a. Vốn dĩ ta cũng không phải loại người thích ẩn dật trong chốn tẩm cung của mình. "
"Thật vậy? Thế ngươi đi đâu? Đến chỗ Nhã quý phi làm gì? Năm lần bảy lượt đều thấy ngươi ở đó!? "
Lăng Thanh Ngân siết chặt bàn tay hỏi cô. Vì cái gì mà luôn đến bên cạnh Nhã Hân Vy? Nàng cũng muốn bên cạnh cô thôi mà... Tại sao nữ nhân đó cứ phải tranh chấp với mình thế?
"À... Ta thi thoảng lại đến đó thôi, không phải là thường xuyên. "
Cô đúng là bất cẩn khi quên mất rằng Lăng Thanh Ngân sẽ để ý đến chuyện này. Thôi thì ghẹo nàng để nàng còn quên đi.
"À~ Có phải là tỷ đang ghen? "
Cô khẽ cười bí hiểm đối với nàng, ánh mắt dò xét nhìn về phía Lăng Thanh Ngân làm nàng khó chịu.
Cảm giác bị nắn thóp nàng lập tức đáp trả lại.
"Ta không ghen! Ta chỉ... Ta chỉ... A! Ta chỉ là muốn ngươi biết không nên dính dáng tới nữ nhân kia. Không hề có ý gì khác! "
"Thật sao? Ta nghĩ là người ghen cơ~ "
"Đã bảo là ta không có ghen!!! "