♫ { EDIT} ♫ [ Jungri ] ☼ ƯỚC...

By NgcYumi0

20.7K 1.5K 83

"Cuộc sống của em hồn nhiên, vô tư là thế, nó trong sáng, thánh thiện, giống hệt trận tuyết năm ấy. Bởi thế... More

CHAP 1
CHAP 2
CHAP 3
CHAP 4
CHAP 5
CHAP 6
CHAP 7
CHAP 8
CHAP 9
CHAP 10
CHAP 11
CHAP 12
CHAP 13
CHAP 14
CHAP 15
CHAP 16
CHAP 17
CHAP 18
CHAP 19
CHAP 20
CHAP 21
CHAP 22
CHAP 23
CHAP 24
CHAP 25
CHAP 26
CHAP 27
CHAP 28
CHAP 29
CHAP 30
CHAP 31
CHAP 32
CHAP 33
CHAP 34
CHAP 35
CHAP 36
CHAP 37
CHAP 38
CHAP 39
CHAP 40
CHAP 41
CHAP 42
CHAP 43
CHAP 44
CHAP 45
CHAP 46
CHAP 47
CHAP 48
CHAP 49
CHAP 50
CHAP 51
CHAP 52
CHAP 53
CHAP 54
CHAP 55
CHAP 56
CHAP 57
CHAP 58
CHAP 59
CHAP 60
CHAP 61
CHAP 62
CHAP 63
CHAP 64
CHAP 65
CHAP 66
CHAP 67
CHAP 68
CHAP 69
CHAP 70
CHAP 71
CHAP 72
CHAP 73
CHAP 74
CHAP 75
CHAP 76
CHAP 77
Chap 78
Chap 79
CHAP 80
CHAP 81
CHAP 82
CHAP 83
CHAP 84
CHAP 85
CHAP 86
CHAP 87
CHAP 88
CHAP 89
CHAP 90
CHAP 91
CHAP 93
CHAP 94
CHAP 95
CHAP 96
CHAP 97
CHAP 98

CHAP 92

25 3 0
By NgcYumi0

Cô dám chắc mẹ mình sẽ không tin vào những lời này. Cô nhìn thấy môi bà khẽ nhếch lên thành một nụ cười mỉa mai. Vẻ mặt của bà như đang nói với cô rằng: Làm gì có tình yêu nào kéo dài cả đời chứ? Đúng là mơ mộng hão huyền....
Có lẽ trong khoảnh khắc mẹ cô lấy chồng, có lẽ sau khi cô ra đời, vào giây phút bố mẹ cô cùng nhau đặt tên cho cô, mẹ cô cũng từng tin tưởng rằng tình yêu có thể kéo dài đến suốt cuộc đời này.
Chỉ có điều, cuối cùng thì mơ ước vẫn phải thất bại trước thực tế....
Cô cũng không hy vọng có được sự chúc phúc của mẹ. Không đợi nụ cười châm chọc trên môi bà biến mất, cô đã cất bước đi nhanh xuống lầu.
Nhưng cô không biết rằng, sau khi cô đi, Jihyo cứ đứng ngẩn người trước cánh cửa mở toang, tay nắm chặt tấm thiệp cưới. Cuối cùng, bà kéo sợi ruy băng cột tấm thiệp ra, rút phần thiệp mời bên trong, nhìn dòng chữ "Kính gửi mẹ" được viết tay nắn nót trên đó thì bà nở nụ cười vui vẻ, nhưng bà vừa cười vừa rơi nước mắt. Cười một cách lặng lẽ, sau đó cũng khóc một cách lặng lẽ.
Cứ lẳng lặng đứng đó khoảng mười lăm phút, bà cẩn thận đưa tay lau nước mắt rơi trên thiệp cưới, sau đó cất tấm thiệp, quay người bước vào nhà.
Bà rửa mặt xong, bắt đầu sắp xếp rau củ vừa mua về. Năm ấy, bà luôn bận rộn với công việc nên không biết nấu ăn, cũng không có ý định đi học nấu ăn. Con gái đã mười mấy tuổi mà số lần được ăn những thứ bà nấu chỉ đếm trên đầu ngón tay, thậm chí chưa hết một bàn tay. Nhưng bây giờ, bà không chỉ biết lựa chọn những loại rau củ tốt nhất mà tài nấu ăn đã có thể làm thỏa mãn khẩu vị của các em học sinh trong trường khuyết tật. Hôm nay bà đã ở cả ngày trong ngôi trường mà mình từng công tác. Học sinh của bà từng dùng ngôn ngữ cơ thể để gọi bà là hiệu trưởng, còn bây giờ, bọn trẻ đều đổi cách xưng hô gọi bà là bà nội, khiến người ta không thể không cảm khái rằng thời gian trôi qua quá mau. Nhưng bất luận thời gian trôi qua thế nào thì những gì bà dành cho những đứa trẻ kia vẫn nhiều hơn những gì bà dành cho con gái mình. Cô vẫn không có cơ hội ăn những món mà bà nấu...
Ngồi trong phòng khách, đang nhặt dở rau thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa khiến bà giật mình. Sau khi ngẩn người trong giây lát, bà vội vàng đứng dậy, lau sạch tay rồi bước nhanh ra mở cửa.
Xưa nay, khách đến thăm bà cực kỳ hiếm hoi. Bây giờ lại là lúc gia đình chuẩn bị ăn cơm tối nên ngoại trừ cho rằng cô quay trở lại thì bà thực sự không nghĩ ra còn có ai đến thăm mình vào giờ này.
Bà không còn mặt mũi, không có can đảm, không biết nên đối mặt thế nào với đứa con gái từng bị bà làm tổn thương đến thế.... Cho dù nó là con gái bà....
Khi bà mở cửa ra, nhìn thấy gương mặt hoàn toàn xa lạ trước cửa thì lòng cảm thấy nhẹ nhõm hay là mất mát, bà cũng không biết nữa. Bà còn chưa kịp nghĩ rạch ròi thì chàng trai trẻ trước mặt bà đã lên tiếng trước.

"Cho hỏi bác là bác Jihyo phải không ạ?"

Bà nghi hoặc nhíu mày, không khỏi đánh giá chàng trai trẻ trước mắt mình, cẩn thận nắm chặt cửa không chịu buông rồi gật đầu.
Người kia thấy bà gật đầu, liền nói tiếp:

"Vậy là con không tìm lầm rồi. Chào bác, con là chồng của Yeri, tên là Jungkook. "

"......"

Anh liếc mắt nhìn vào trong nhà.

"Cô ấy có ở bên trong không ạ?"

Bà nhìn anh thật cẩn thận như để đánh giá anh. Chàng rể này hoàn toàn khác hẳn với những gì bà tưởng tượng. Ấn tượng đầu tiên của bà về anh chính là không tốt. Anh còn trẻ, có triển vọng, diện mạo tuấn tú thì mãi mãi không thể nào dính dáng tới mấy chữ "thật thà, an phận ".
Cho dù bản chất của chàng trai này có tốt thì những cám dỗ mà anh ta phải trải qua chắc chắn cũng sẽ nhiều hơn người bình thường, giống như Kim JongKook năm đó...
Bà thôi không nghĩ vẫn vơ nữa, mất công nhớ tới cái tên của người đó là lại hận tới nỗi phải nghiến răng. Bà mời anh vào nhà và hỏi ngay:

"Con gái tôi đã đi rồi. Sao hai người không đi cùng nhau. Nó đã đi khỏi đây mà cậu cũng không biết à?"

Ngụ ý rất rõ ràng: vợ chồng trẻ, tình cảm mận nồng mà như thế sao?

"Hôm nay con có việc bận, làm xong thì mới chạy vội sang đây được. Con chỉ lo lái xe mà quên gọi điện thoại cho cô ấy, hỏi cô ấy xem có còn ở chỗ bác không."

Bà nghĩ ngợi rồi không hỏi tiếp nữa. Bà dẫn anh đến bên sofa, mời anh ngồi rồi bắt đầu cuộc trò chuyện.

"Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Là người ở đâu?"

"Con 24 tuổi. Con là bạn học cấp ba của cô ấy, là người Busan."

Vừa nghe anh nói là bạn học cấp ba thì bộ dạng căng thẳng đề phòng của bà cũng thoáng dịu lại. Từ quan hệ bạn bè phát triển thành người yêu đúng là sẽ vững bền hơn. Quen biết nhau từ hồi cấp ba, ít nhất cũng coi như hiểu rõ về đối phương.
Giọng của bà cũng trở nên ôn hòa hơn rất nhiều:

"Tôi đi rót cho cậu ly nước."

Khi bà từ trong bếp bưng nước đi ra thì anh đã ngồi trên sofa và nhặt rau giúp bà.
Thấy chàng trai trẻ này nhặt rau còn gọn gàng, nhanh nhẹn hơn mình thì bà không khỏi nhướng mày.

"Xem ra cậu cũng biết nấu ăn phải không?"

"Hơn mười tuổi con đã biết nấu ăn rồi, không cần biết ngon hay dở, chỉ cần no là được."

"Nhỏ như thế mà đã phải nấu cơm..."

Bà cụp mắt nghĩ ngợi.

"Bố mẹ cậu quá bận vì công việc nên không có thời gian chăm lo cho cậu hay là vì cậu còn có em phải chăm sóc."

"Dạ phải. Một là vì con còn có đứa em gái, hai là bố mẹ con cũng không có thời gian lo cho con."

Có lẽ lần đầu tiên khi con rể tới thăm nhà thì đã định là sẽ trở thành đại hội tra khảo nên anh cũng không né tránh vấn đề. Bà ngẫm nghĩ câu trả lởi của anh xong thì hỏi sâu thêm một bước nữa.

"Vậy hiện giờ bố mẹ cậu.... Vẫn còn khỏe cả chứ?"

"Sức khỏe của bố con rất tốt, về phần mẹ của con thì....con không rõ tình hình của bà gần đây cho lắm. Con và bà ấy đã không liên lạc với nhau từ rất lâu rồi."

"Sao lâu rồi lại không liên lạc với nhau?"

"Bà ấy lấy chồng khác và ra nước ngoài rồi."

"Vậy...bà ấy cũng không tham dự hôn lễ của các con sao?"

"Có lẽ là thế."

Jihyo tạm thời không nói gì nữa, hiển nhiên là việc chàng rể có một gia đình không hoàn chỉnh đã khiến bà cảm thấy e ngại.
Thật ra trong lòng anh cũng cảm thấy rất khó xử. Mặc dù những gì anh đang nói đều là sự thật, không hề dối trá nhưng anh vẫn giấu giếm khá nhiều chuyện. Nếu mẹ cô tiếp tục truy hỏi "tại sao bố mẹ cậu lại không có thời gian lo cho cậu?" hoặc là "cho dù mẹ cậu có lấy chồng khác, ra nước ngoài thì hai người vẫn có thể liên lạc với nhau mà? Quan hệ giữa cậu và mẹ căng thẳng như vậy là vì nguyên nhân gì khác?" thì có lẽ anh sẽ không thể qua ải này mất.
Nhưng câu hỏi tiếp theo của bà cũng chẳng làm anh thấy thoải mái hơn:

"Vậy quan hệ giữa cậu với bố và em gái mình có tốt không? Họ sẽ tham dự hôn lễ của cậu chứ?"

Trái tim anh như bị ai đó bóp chặt.

"Bố con sẽ tham dự."

Anh cảm thấy bàn tay đang nhặt rau của mình trở nên cứng đờ.

"Em gái con.... Nó đã qua đời rồi."

Thật ra nhiều lúc, anh phải thừa nhận rằng cô vẫn còn may mắn bởi vì vào lúc khổ sở nhất, cô còn có Mingyu bên cạnh, giúp cô vượt qua bệnh trầm cảm. Về điều này, anh rất cảm kích Mingyu, bởi vì có những người không may mắn bằng cô đã bị chứng trầm cảm ấy giày vò đến nỗi phải chọn cách chấm dứt sinh mệnh của mình.
Em gái anh chính là một trong số đó.
Mắc chứng kén ăn, trầm cảm, cuối cùng cắt mạch máu tự tử.

Continue Reading

You'll Also Like

28.8K 2.6K 22
sống phải lỏ
41.6K 5.6K 41
KHÔNG LIÊN QUAN ĐẾN ĐỜI THẬT Nhạy cảm thì lướt qua đừng đọc Thanks!
215K 7.9K 12
CP: Tô Châu- Lục Sơn Do lớp trưởng "đáng ghét" suốt ngày ghi tên hắn vào mục "học sinh cần chăm hơn", Lục Sơn vì vậy mà ghét cậu vô đối. Thế mà Lục...
337K 13K 88
lichaeng cover