♫ { EDIT} ♫ [ Jungri ] ☼ ƯỚC...

By NgcYumi0

20.7K 1.5K 83

"Cuộc sống của em hồn nhiên, vô tư là thế, nó trong sáng, thánh thiện, giống hệt trận tuyết năm ấy. Bởi thế... More

CHAP 1
CHAP 2
CHAP 3
CHAP 4
CHAP 5
CHAP 6
CHAP 7
CHAP 8
CHAP 9
CHAP 10
CHAP 11
CHAP 12
CHAP 13
CHAP 14
CHAP 15
CHAP 16
CHAP 17
CHAP 18
CHAP 19
CHAP 20
CHAP 21
CHAP 22
CHAP 23
CHAP 24
CHAP 25
CHAP 26
CHAP 27
CHAP 28
CHAP 29
CHAP 30
CHAP 31
CHAP 32
CHAP 33
CHAP 34
CHAP 35
CHAP 36
CHAP 37
CHAP 38
CHAP 39
CHAP 40
CHAP 41
CHAP 42
CHAP 43
CHAP 44
CHAP 45
CHAP 46
CHAP 47
CHAP 48
CHAP 49
CHAP 50
CHAP 51
CHAP 52
CHAP 53
CHAP 54
CHAP 55
CHAP 56
CHAP 57
CHAP 58
CHAP 59
CHAP 60
CHAP 61
CHAP 62
CHAP 63
CHAP 64
CHAP 65
CHAP 66
CHAP 67
CHAP 68
CHAP 69
CHAP 70
CHAP 71
CHAP 72
CHAP 73
CHAP 74
CHAP 75
CHAP 76
CHAP 77
Chap 78
Chap 79
CHAP 80
CHAP 81
CHAP 82
CHAP 83
CHAP 84
CHAP 85
CHAP 86
CHAP 87
CHAP 88
CHAP 90
CHAP 91
CHAP 92
CHAP 93
CHAP 94
CHAP 95
CHAP 96
CHAP 97
CHAP 98

CHAP 89

38 4 0
By NgcYumi0

Cô quả nhiên nói được làm được. Thứ Bảy tuần sau đó, cô đi thử váy cưới, còn dẫn theo Taeyang đến để thử bộ lễ phục nhỏ nhắn của riêng cậu nhóc. Cô còn chuẩn bị cho Taeyang một cái mũ pork-pie lịch lãm. Taeyang đội mũ là có thể che đi băng gạc quấn trên trán.
Taeyang yêu thích bộ lễ phục của mình đến nỗi không muốn rời tay, vội vàng yêu cầu nhân viên của cửa hàng dẫn mình tới phòng thử đồ, mặc nguyên bộ lễ phục này lên người.
Còn phía bên kia, cô đã thử xong chiếc váy cưới. Có điều vùng eo của áo hơi chật một chút, đây là điều mà cô không thể ngờ tới.
Chiếc áo cưới được thiết kế rất sáng tạo và có ý nghĩa. Phía trên là kiểu lệch vai theo phong cách Hy Lạp, vừa có thể khoe ra xương quai xanh quyến rũ vừa có thể che chắn cẩn thận vết sẹo bằng nửa bả vai. Phần váy phía dưới ôm và xòe ra theo kiểu đuôi cá. Cộng thêm phần eo được thiết kế thon và đứng, hết sức đẹp đẻ, tuyệt đối không uổng công cửa hàng áo cưới đã bỏ không ít tiền để đưa ra nước ngoài đặt may theo số đo của khách. Nhưng cô hoàn toàn không phát hiện ra trong thời gian này mình lại béo lên, hơn nữa còn béo ngay phần eo.
Có điều nhìn chiếc váy cưới lộng lẫy này, dù có ra sao đi nữa cô cũng phải nghĩ mọi cách để nhét được mình vào trong đó. May mà eo chỉ chặt một chút, cô chỉ cần nín thở, hớp bụng là có thể thuận lợi mặc nó vào.
Cô đang cố gắng nín thở hóp bụng, đứng trước tấm gương lớn bằng nửa vách tường trước mặt để nhìn trên nhìn dưới, ngắm trái ngắm phải, trông trước trông sau, đánh giá bộ váy cưới trên người mình, bỗng có tiếng bước chân từ xa đến gần, đi về phía phòng thử đồ của cô. Nghe thấy tiếng động, cô lập tức quay lại nhìn.
Trên đường đến cửa hàng thử váy cưới, cô nhận được điện thoại của anh. Anh chàng bận rộn đến nỗi mấy ngày nay không thấy mặt mũi đâu kia nói với cô qua điện thoại rằng anh đang trên đường đến cửa hàng áo cưới, có lẽ sẽ đến trễ hơn cô khoảng mười mấy phút. Lúc này, nghe tiếng bước chân, cô còn tưởng cuối cùng thì chú rể bận tối mặt tối mũi kia cũng đến rồi. Nhưng vừa quay đầu, cô lại thấy người đến không phải là anh mà chính là Irene.
Phía sau Irene còn có một người đàn ông cao to, vạm vỡ.
Cô từng gặp qua người đàn ông lực lưỡng kia, hình như là vệ sĩ của Taehyung.
Từ sau khi có kết quả xét nghiệm ADN của Taeyang, cô không gặp được Irene nữa nhưng bọn họ vẫn giữ liên lạc thường xuyên giữ liên lạc qua điện thoại, cô cũng đã báo cho Irene biết ngày mình đi thử váy cưới. Sau khi Taehyung biết Taeyang chính là con trai mình, tuy anh ta vẫn chưa tỏ ý định làm gì với Taeyang nhưng đã cưỡng ép Irene đến ở chỗ anh ta, tức là giam lỏng cô một cách trá hình.
Irene rất sợ Taehyung sẽ ra tay với Taeyang nên trước khi thương lượng xong xuôi, cô chỉ có thể tạm thời nhượng bộ, chịu sự gò bó.
Cô không thể ngờ được rằng Taehyung lại phái vệ sĩ đi theo Irene, thậm chí còn theo cả vào trong cửa hàng áo cưới.
Có một con đĩa đáng ghét cứ bám theo mình như thế, thảo nào mà khi tay vệ sĩ kia chuẩn bị theo Irene bước vào phòng thử đồ, cô ấy lập tức quay lại trợn mắt nhìn anh ta.

"Xin anh đó! Đây là phòng thử đồ của phụ nữ, anh làm ơn đứng đợi ở ngoài được không?"

Tay vệ sĩ lập tức xanh mặt, lùi lại vài bước.
Irene là phù dâu duy nhất trong hôn lễ của cô. Bộ váy do chính tay cô chọn sau khi lật xem hết bộ sưu tập của cửa hàng đã được treo trong phòng thử đồ. Đó là một bộ váy ngắn màu tím nhạt, cùng thiết kế lệch vai theo phong cách Hy Lạp như của cô.
Có điều vừa nghĩ đến bên ngoài còn có một vị ôn thần do Taehyung phái tới, Irene không còn lòng dạ đâu mà thưởng thức bộ váy phù dâu của mình nữa. Irene đặt mông ngồi xuống chiếc ghế dựa được làm bằng da màu trắng tinh, uể oải hỏi cô:

"Jungkook đâu? Đang thử đồ ở phòng bên "

"Anh ấy vẫn chưa đến."

Irene ngạc nhiên đến nỗi phải nhướng mày với cô.

"Anh ấy bận đến thế sao? Thử đồ cưới mà cũng có thể đến muộn?"

Cô chỉ nhún vai tỏ vẻ bất lực, coi như là trả lời. Irene thấy thế thì không nỡ làm cô mất hứng nên sau khi ngắm nghía thật kĩ bộ váy cưới trên người cô, thức thời nói một câu.

"Nể tình bộ váy cưới anh ấy đặt may cho cậu có nhiều kim cương thật thế này thì trễ thêm một lát nữa cũng không là gì, cậu nói đúng không?"

Cô nghe thấy thế thì không khỏi cúi đầu nhìn ngắm. Trên phần eo của áo cưới có đính kim cương thật. Cô mặc áo vào, mỗi khi cử động là chúng lại phát ra ánh sáng lấp lánh chói mắt. Lúc này, cô vừa cúi đầu nhìn, lập tức có một tia sáng, chiếu thẳng vào mắt Irene.
Irene che mắt mình lại, cố tình bày ra vẻ chê trách, than thở.

"Mắt của mình sắp bị mù luôn rồi nè. Cậu mau cởi bộ váy này ra, thay bộ mặc lúc đi mời rượu ấy."

Cô biết Irene đang trêu chọc mình nên cũng không cho là thật. Cô tiếp tục đứng trước gương ngắm nghía bộ váy cưới trên người mình. Đúng lúc này, có người đẩy cửa bước vào.

Người đẩy cửa vào là Taeyang hay nhân viên của cửa hàng, hay là ai khác? Lúc này, cô chưa kịp quay lại nhìn thì người bước vào đã lên tiếng trước.

"Không được thay."

Là giọng của Jungkook.

Anh đang đáp trả lời trêu chọc của Irene sao?.

Irene vẫn tỏ vẻ không nghiêm túc như thường ngày, cô ấy cười và chào một tiếng.

"Chú rể à, cuối cùng thì anh cũng đến rồi. Anh mà tới muộn thêm một chút thì em sẽ bị những thứ trên người vợ cưng của anh làm cho chột mắt đó."

Rõ ràng là anh rất thích thú với cách gọi "chú rể à" của Irene nên anh vui vẻ nhướng mày, sau đó trả lời bằng giọng rất lịch sự.

"Xin lỗi vì để đợi lâu."

Nói xong thì bước ngang qua người Irene, đi thẳng về phía cô.

Bởi vì đuôi váy được thiết kế rất dài nên cô phải đi giày cao gót lênh khênh và đứng trên bục thử đồ. Vì thế khi anh đi đến trước mặt cô thì ngay cả anh cũng thấp hơn cô một khúc.
Anh cứ thế ngửa đầu nhìn vào mắt cô. Rõ ràng chiếc váy cưới có phức tạp và lộng lẫy thế nào thì cũng không thể sánh được với nụ cười ngọt ngào, sáng lấp lánh trong mắt cô. Nó thu hút anh hơn mọi thứ.

"Đẹp không"

Cô chỉ vào bộ váy cưới trên người mình.

"Đẹp lắm."

Nhưng anh vẫn chỉ nhìn vào đôi mắt và gương mặt cô.

Irene không thể nhìn thêm được nữa, ngồi trên chiếc ghế dựa phía xa, cất cao giọng nhắc nhở.

"Cậu ấy đang hỏi anh váy cưới có đẹp không, ít ra anh cũng phải cúi đầu nhìn chiếc váy một cái rồi hãy đưa ra câu trả lời chứ."

Anh không cười nữa, quay lại liếc Irene với gương mặt không biểu cảm. Irene lập tức cảm thấy e sợ nên vội vàng làm động tác kéo khóa miệng, tỏ ý mình sẽ không nhiều chuyện nữa. Khi ấy anh mới hài lòng quay đầu lại. Lần này anh nhớ là phải cúi đầu nhìn ngắm chiếc váy cưới trên người cô, sau đó mới kết luận.

"Rất đẹp."

Lúc này cô cao hơn anh cả một cái đầu nên có thể lợi dụng góc độ từ trên cao nhìn xuống để nghiêm túc hỏi anh:

"Ngày mai đi chụp ảnh cưới, anh không được đến trễ nữa đó."

Cô làm như vậy, phần nào có vẻ như đang dọa dẫm nhưng anh vẫn hết sức nghe lời, gật đầu thật nghiêm túc. Nhưng cô vẫn chưa yên tâm lắm, còn nói thêm:

"Nếu anh còn dám đến trễ, em sẽ..."

"Sẽ thế nào?"

"....."

Cô lập tức á khẩu. Cô vẫn chưa nghĩ ra cách nào để trừng phạt anh. Còn anh, sau khi cụp mắt nghĩ ngơi một lát thì nhanh chóng ngước lên nhìn cô, cười, đề nghị:

"Hay là thế này đi. Nếu anh mà còn đến trễ nữa thì em cứ "chà đạp" anh."

Hai chữ "chà đạp" không khỏi khiến người ta suy diễn lung tung. Cô cố nén cười, tiếp tục sa sầm nét mặt.

"Anh bận như thế, e là không có cả thời gian để chịu sự "chà đạp". Chẳng phải dự án của công ty anh đã đi vào quỹ đạo rồi sao? Sao em không thấy anh được thảnh thơi chút nào mà ngược lại còn bận hơn thế?"

Vẻ mặt anh hiện lên sự hoảng hốt. Cô đứng gần anh như thế, đương nhiên là nhìn thấy biểu cảm này. Nhưng cô còn chưa kịp nói câu nào, đang định mở miệng lên tiếng thì mấy tiếng gõ cửa "cốc cốc cốc" đã vang lên ngắt lời cô.
Nhìn về phía phát ra tiếng động thì thấy nhân viên của cửa hàng đã đẩy cửa bước vào.

"Anh Jeon, lễ phục của anh đã được đưa đến phòng thử đồ bên cạnh."

Anh gật đầu với nhân viên cửa hàng, sau đó quay lại nói với cô.

"Anh đi thử quần áo trước đã."

Vừa nói xong câu này, anh rút lại bàn tay đang đặt trên hông của cô, quay đầu đi ra ngoài cửa. Cô đành đưa mắt nhìn theo cho đến khi bóng anh khuất hẳn sau cánh cửa.
Cô cúi đầu ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy có lẽ mình đã nhìn nhầm nên đành phải hỏi ý kiến Irene.

"Cậu có nhận ra hình như anh ấy không được vui không?"

Irene chìa hai tay ra, nhún vai tỏ vẻ bất lực, không thể giúp đỡ được gì.

"Thật ngại quá, mắt của mình đã bị váy áo của cậu làm chói lóa nên không nhìn thấy gì cả."

Tuy nói thế nhưng Irene vẫn không kìm được mà ngắm nghía chiếc váy cưới thêm nhiều lần nữa, chứng tỏ những lời lúc nãy của cô hoàn toàn là dối lòng.

Continue Reading

You'll Also Like

155K 13.7K 44
Cuộc trò chuyện vô tri của các tuyển thủ với nhau sau mỗi trận đấu ------ Truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng Warning: OOC, delulu (?), textfic, c...
28.5K 2.6K 22
sống phải lỏ
138K 14.3K 27
muốn thử yêu đương với mọt sách trông đần độn kia không?
113K 13.7K 90
FANFICTION jungjihun có một anh ngiu sơ hở là block có lúc chữa lành, có lúc không thật sự luôn đấy? lsh cảm thấy bất lực nhưng lsh không thể làm gì...